Polaroid
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327182

Bình chọn: 10.00/10/718 lượt.

ng phạm vi an toàn, lại còn đắc thắng với chiến lợi phẩm.Sau đó một hai năm, ông Peter một lần gặp Renny trên phố. Ông đã chủ động mời dùng trà.– Nhỡ bác bắt cháu vào đồn thì sao ạ? – Renny trêu chọc, nụ cười vẫn trong sáng như xưa.– Bằng chứng ngày ấy bị mất cháy rụi cùng chiếc xe rồi, giờ lấy gì để chứng minh cháu là tội phạm chứ. Bác mời cháu vì muốn trả ơn.– Ơn gì đâu ạ. Cháu chẳng nhớ! – Renny lảng đi.– Cháu không nhớ nhưng bác chưa quên! – Vậy là hai bác cháu ngồi trò chuyện cả một buổi chiều. Giữa một nhân viên FBI và một cô gái DEVILS mà cũng có kha khá chuyện để kể…Lần nói chuyện ấy không thấy Renny nói gì về Trac, thế mà giờ đã có nhóc con lớn thế này rồi. Ông Peter lôi tấm ảnh cũ đã xin từ Renny ngắm nghía. Con bé con giống mẹ thật, việc nó cứu học trò của ông, chứng tỏ nó là người tốt, dù giống như mẹ nó – là người của DEVILS. Trách mình khi ấy không hỏi nhóc con giờ mẹ nó thế nào, ông muốn gặp lại Renny quá, dù lâu lắm rồi mà những gì xảy ra vẫn còn nguyên vẹn. Renny cho phép ông gọi mình là con, thì cô nhóc đi với Yun sẽ phải gọi ông là ông rồi. Ông cười lãnh đạm. Chắc là Renny đã thay đổi Trac và giáo dục con mình rất ngoan ngoãn, chỉ nhìn con bé con thôi là ông đã thấy quý mến rồi.– Thầy đang ngắm ai vậy, con mách bác gái đấy! – Yun và mấy người bạn nhìn Peter từ lâu lắm, nhưng giờ mới lên tiếng vì ông cứ cười một mình mãi.– Sao cô gái này giống với Moon thế? – Luci còn ngỡ tưởng là Moon nếu không có ông Peter hồi còn trẻ đứng bên trong bức ảnh-Nhóc ấy tên là Moon à,… – Ông nghĩ một lúc rồi lên tiếng – Yun con ơi, thật tốt số nếu đó là cô gái của con !-Thầy nói gì vậy? – Yun nóng mặt.-Nhìn mặt con kìa! – Ông Peter cười lớn.-Mà đây là mẹ của Moon sao thầy ?-Ừ ! Cái ảnh này chụp cách đây gần hai mươi năm hay hơn gì đó.-Vậy sao? – Yun đang suy nghĩ, một điệp viên như cậu luôn có nhiều câu hỏi.-Nhìn nhóc con không hẳn giống Renny, vẫn có nét lai giữa người bố điệp viên. Ánh mắt con bé sáng nhưng không trong bằng mẹ nó. Ta muốn gặp lại Renny và bố con nhóc quá!-Vô lí. Moon nói rằng mình có một người anh, hình như hơn những sáu bảy tuổi gì đó, mà con trông cô Renny này trẻ quá.-Có một người anh sao ? Thế Renny phải nói cho ta biết chứ nhỉ ? Lúc ta hỏi thì cô ấy bảo chưa chồng con gì mà, nếu như con nói thì khi ấy Renny đã phải có nhóc rồi.-Mà thầy ơi, Moon là trẻ mồ côi! – Yun nhớ ra thầy mình muốn gặp lại cha mẹ Moon.-Sao cơ? Con nói gì? Renny đã chết ?

Chương 10

Chương 10 : Hạnh phúc giản đơn

Ken coi như Moon không còn tồn tại, hắn thờ ơ, đi về thấy em chào cũng không mảy may biểu hiện trên khuôn mặt. Áo không bắt treo, thức ăn cũng đều từ nhà bếp đem tới, còn những thứ em chuẩn bị thậm chí không thèm ngó.

-Sếp có uống café không ạ? – Moon đã mấy lần hỏi câu này, nhưng đều không được đáp lại.

Ken vẫn chú tâm vào cái tivi, mấy hôm nay thật nhàn rỗi, không có việc gì, ở bên ngoài tuy có rất nhiều trò tiêu khiển nhưng hắn không thích lãng phí thời gian. Hắn cũng không rõ mình đang theo dõi chương trình gì nữa, không chuyển kênh từ lâu rồi, ai nhìn vào thì chắc đang nghĩ hắn rất tâm đắc với tập phim.

Không nhận được hồi âm nhưng Moon vẫn vào bếp chuẩn bị café, em cố gắng làm cẩn thận. Mang ra đưa Sếp mà đôi tay cứ run run, mặt nước lăn tăn mãi cho tới khi đặt cốc cafe xuống bàn. Em lùi lại đứng đằng sau ghế Sếp, đợi chờ sự sai khiến như là lấy máy tính, điều khiển máy điều hòa, .v.v… Cũng như Sếp, em nhìn vào màn hình tivi, chỉ thế thôi.

Khi café nguội lạnh, Ken vẫn chưa để mắt đó là ly cà phê đen hay sữa huống. Chân em đã mỏi, đói bụng mà cũng không dám rời chỗ. Thà rằng cứ như xưa, mỗi khi làm gì khiến hắn không vừa ý thì cứ trách mắng hơn là im lặng như lúc này. Thi thoảng em để con mắt mình hướng về mái tóc Sếp, em nhớ hay được Sếp cốc đầu, lần cuối cùng Sếp cốc đầu em, khi ấy Sếp còn mỉm cười mà không quên đi rửa tay, khi em nhìn không hiểu thì Sếp đáp gọn lỏn là ‘‘Bẩn!’’ mà rõ ràng biết em vừa mới gội.

Ken nhận ra Moon đang nhìn hắn qua lớp gương tivi mỗi khi tới cảnh tối màu, hắn không mở hết con mắt, trông có phần hung dữ. Để tay quàng lên thành ghế, mùi thơm trên cơ thể tỏa ra nhè nhẹ, vươn vai rồi lại tiếp tục theo dõi chương trình không mục đích. Nhìn ở tư thế này, em mới phát hiện thêm những nét đẹp của Sếp. Sếp có một mái tóc màu nâu rất quyến rũ, em đã quên mất ranh giới của mình, rồi cuốn theo mùi thơm thoang thoảng toát lên từ cơ thể kia, khiến đôi tay nhẹ nhàng vuốt lên làn tóc ngắn. Ken bất ngờ trước hành động tự tiện của em, mất vài giây mới phản ứng.

-Làm gì thế? – Hắn không đủ khả năng để quát lớn, cũng không quay lại.

-… – Moon giật mình trước cử chỉ của đôi tay – Dạ!

-Sao? – Lần này thì hắn không nghe theo ý thức, xoay cả người nhìn em dữ dằn như thể mái tóc đáng giá ngàn vàng.

-À ha! Sếp sinh ra tóc đã màu này rồi ạ? – Moon không biết nói gì hơn, mặt em thoáng hửng đỏ. Cuối cùng cũng được nghe thấy giọng của hắn, em thở nhè nhẹ che giấu không nhịp tim dồn dập.

-… – Toan định không trả lời nhưng nghĩ một lúc, Ken lên tiếng – Thì sao?

-Dạ, tại Sếp nh