
ẽ nhẫn nhịn một con búp bê vô tri như em được sao? Hắn làm mọi thứ cho em chẳng lẽ không mong được nhận lại, trong khi hắn chỉ đòi hỏi ở em sự tự tin thôi, cần em biết mình quan trọng thế nào với hắn để mà đừng bao giờ nói đến chuyện không đủ tư cách thì em lại làm điều ngược lại, càng ngày càng đẩy hắn ra xa mình hơn… Vậy thì tìm một cô gái có đầy đủ kiêu hãnh sẽ dễ dàng hơn,…Em vẫn gọi tên hắn đó, một vài người qua đường tỏ ý thương hại, có người còn rút khăn giấy để em lau nước mắt. Tồn tại khái niệm bắt đầu thì cũng phải song hành sự kết thúc, những người từng trải họ hiểu cảm giác đau thương khi mất đi người mình yêu. Nhìn vào cô gái ngồi khóc một mình bên hè, rên rỉ tên người con trai bằng chất giọng yêu mến, họ cũng đoán ra tâm tư này.– Đừng khóc cô bé! – Một chàng trai đưa cho em mấy tờ giấy thấm, em cũng chẳng buồn quan tâm, đôi tai em ù ù mông lung.– Sao lại tỏ ra yếu đuối thế em? Đừng để người em yêu nhìn em thảm hại thế này chứ! Khuyên em nên về nhà, lúc này mà ở bên gia đình thì nỗi buồn sẽ được san sẻ đó! – Anh ta tốt bụng khuyên ân cần, một phần cũng vì em đang làm mất hình ảnh của tòa nhà đang đứng, và anh ta có trách nhiệm làm bảo vệ.“Gia đình”, anh ta đâu có biết em làm gì có cha, cũng làm gì còn mẹ nữa, họ đã bỏ em đi xa quá rồi. Em bỏ ngoài tai những lời của người thanh niên kia, chẳng có một sự xoa dịu nào thích hợp dành cho em được cả. Không một thứ gì có thể lấp đầy những lỗ thủng trong trái tim em được đâu… vì thứ ấy không còn tồn tại.Thêm một lí do để rút ngắn con đường tìm về tuổi thơ…Em giật mình, đứng dậy đột ngột và nhìn lại về phía trước, biến mất rồi,… Ken và người kia đã lên xe phóng đi… Họ vô tình đâu biết đã làm con tim một ai đó đau đớn tới cỡ nào…?Rồi em cũng phải bước đi, trên cùng một con đường với họ. Họ cách xa một đoạn dài thênh thang mà đôi chân mòn mỏi không bao giờ tới kịp. Từng bước nặng nề, em lết mình qua ánh đèn mà không biết lối về.sẽ về đâu đây, em sợ bị bỏ lại trong căn nhà nhỏ bé ấy, thà cứ bơ vơ giữa chốn đông người này còn hơn chìm vào cơn ác mộng hưu quạnh. Về nơi đó, em sẽ bị những hình ảnh của Ken siết chết, nụ cười hiền chỉ dành cho riêng em, cả những cử chỉ ân cần sẽ cuốn em vào dòng nước lũ mất… Thế mà em cứ nghĩ, hắn luôn chờ đợi sự tha thứ của em cơ…Nhưng kể cả thế, em cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn được đâu!Nắm trong tay cả lọ thuốc ngủ, em sẽ bỏ lại tình yêu này. Ngốc nghếch em vẫn mơ mộng rằng, cái chết của em sẽ có một ngày làm hắn đau!Trước khi vĩnh biệt địa ngục này, em sẽ cho “Moon” một bí mật. Em cần phải giải thoát cho “Moon”. Thực lòng, nếu không phải em mang cái tên đó, chắc đời em không khổ não đến thế này, tuy nhiên, em không là Moon, em sẽ không được yêu hết mình như thế!Thôi, tất cả đã qua rồi, tiếc nuối làm gì,… nếu quay lại, em vẫn sẽ yêu hắn đến điên dại thêm lần nữa!Mon men tới con đường về nhà Yun, cậu bảo em, gia đình cậu ở có rất nhiều thành viên, Luci là con nuôi của cha mẹ cậu nhưng họ coi cô ấy còn hơn cả một thành viên ruột thịt. Em cần trả lại “Moon” cho cô.Trên con đường này em đã từng tung tăng tà áo trắng và vui đùa cùng Yun, tự nhiên nhớ cậu quá đi, vì thế cần phải chào vĩnh biệt cậu lần cuối. Ngày ấy em vô tư là thế, nụ cười hồn nhiên và trong sáng, em còn nhớ Yun ép em không được cười, bằng mọi giá bắt phải mím môi lại, cậu bảo là “Cười như thế khó chịu (nổi) lắm!” – dù nghĩ là cậu miễn cưỡng nhưng ở bên cậu là thoải mái nhất. Chẳng ai cho em một cảm xúc chân thật hơn mỗi khi chạm vào mắt cậu. Có lẽ vì em không phải là một con quỷ!Em chẳng biết vì sao ngày ấy, dù Yun có ghét mình, tỏ ra vướng víu khi có một cô bạn gái ngây ngô là em nhưng lại vẫn muốn tiếp xúc với cậu. Em thích sự thẳng thắn mỗi khi cậu nói, rồi khuôn mặt đỏ bừng mỗi khi cậu ngượng ngùng. Em không bao giờ phải thăm dò thái độ cậu ra sao như ở bên Ken, hay là cả người anh thứ hai của Moon nữa…Nghĩ tới đây, một suy nghĩ len lỏi trong trí óc,… Tại sao em lại giải cứu cho Yun?Đáng lẽ ra phải giết một chiến binh của WHITE để lập công cho DEVILS, hay không thì nhắm mắt làm ngơ trước sự sống và cái chết của cậu, mặc kệ cậu tồn tại hay ra đi… Thế mà em lại phản bội DEVILS một cách táo bạo, nói thẳng trước mặt người ghét lũ gián điệp nhất – Arrow. Vì một người không mấy thân thích, chỉ với danh hiệu bạn gái hờ mà khiến em hết mình như vậy. Tất cả cho thấy sự lương thiện trong con người em, em sai rồi, em đã lạc mất DEVILS trong tiềm thức. Em muốn mình được làm người ngay thẳng!Những bài học trước khi được gài làm mật vụ ở DEVILS đã cho thấy sự chui lủi của một con quỷ, sống và làm việc ngoài vòng pháp luật, lúc nào cũng phải đề phòng cảnh sát, dối trá, lươn lẹo. Có lẽ thời gian qua, ở bên Ken hay Arrow, em đã lãng quên mất vì họ là Sếp, họ sống thượng lưu chứ không ngay thẳng! Nói luôn ra là vì họ có thế lực nên có quyền giễu cợt với còng số tám, chứ thực chất bằng chứng tội phạm cả họ chất đống và có thể đem ra xử tử hình. Em rùng mình khi nghĩ tới những thứ mà DEVILS coi là chiến công lại làm cho dân nghèo khốn đốn. Cái vỏ ANGELS càng cố tỏ r