Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326434

Bình chọn: 9.00/10/643 lượt.

uci sốc mất, sẽ xáo trộn cuộc sống của cả anh và em gái. Em ấy vẫn đang hạnh phúc khi không có anh, vẫn có những ba người anh trai luôn săn sóc và chở che, còn người em kia thì… Cứ mỗi khi anh nghĩ về Luci là hình bóng cô bé với đôi mắt ướt nhèm lại hiện lên, không cho anh nghĩ tiếp nữa,… người em đó nếu thiếu tình thương còn có thể tồn tại…?Em đã bảo là sẽ vì anh mà yêu Sếp, liều lĩnh chấp nhận như một con thiêu thân tìm tới chỗ chết chỉ mong một lần anh để ý. Anh không biết em có đang nuôi hy vọng ấy, nhưng em ngốc lắm, em làm thế chỉ thiệt em thôi vì Sếp đâu có trái tim, Sếp làm cho người khác yêu tới điên cuồng, nhưng Sếp sẽ chẳng coi em là gì đâu… anh biết mà, em cũng sẽ giống những cô gái kia thôi, lao đầu vào lưới tình và bị Sếp sai khiến, mãi mãi không gỡ bỏ được hình ảnh Sếp. Không một ai thoát khỏi được đâu… không ai có thể quên đi hay là gắn bó với Sếp…Em ơi, nếu thời gian có thể quay lại thì lần cuối gặp em đó, anh phải giữ chặt lấy em hơn dù em có cắn nát cánh tay anh. Ôm em để tình cảm anh em mình vượt qua tất cả, để em không còn yêu được ai khác và để anh chấp nhận mình có hai người em gái !Anh hứa, nhất định nếu được gặp lại, anh sẽ không để em phải cô đơn, anh sẽ là người anh tốt nhất của em, sẽ chỉ cho em biết anh cũng yêu em nhiều như em yêu anh, và hơn thế…Vậy nên… anh vẫn gọi em là Moon được nhé?zChris rất mệt, nhưng vẫn cần phải tôn trọng bản thân, dạ dày trống rỗng, làn da xanh xao và lượng máu ít ỏi… nếu có chết cũng phải được ăn no chứ. Em ngượng dậy quyết định ra ngoài, cần cố gắng tiêu hết số tiền còn lại trước khi đoàn tụ gia đình.Em giống như đang đứng trước những ngã rẽ, con phố kia Mes đang đứng ở đó cùng với anh Wine và một cô gái, họ là một gia đình, cả cha Monster, thế là đường cấm rồi. Con đường màu xanh đối với những ước mơ về tương lai như là làm việc ột tổ chức hợp pháp bắt phải mua vé tri thức để thông hành, em không được học hành bài bản, thêm một con đường không thể tiếp nhận mình. Con ngõ kia thì sao, theo ANGELS, em sẽ được làm những hoạt động tình thiện giúp đỡ người nghèo, chính em cũng đang cần sự trợ giúp mà, thế thì có thể hỗ trợ cho ai đây ? Và con đường thứ tư là Ken, em sẽ được chào đón khi bước đến đấy( ! … ?), nhưng là ngõ cụt, tình yêu của em làm gì có lối thoát trong vòng tay hắn…Còn một con đường cuối cùng là đi ngược lại, em sẽ làm gì với thân xác tàn tạ này, chi bằng buông xuôi tất cả, để thực hiện ước mơ tìm lại tuổi thơ… Ôi, em khao khát vòng tay mẹ quá, cũng muốn biết nụ hôn cha dành ình, nũng nịu trên bờ vai cha, nghe những câu chuyện mẹ kể, được mớn bón cẩn thận, được quan tâm khi ốm đau… chỉ nghĩ tới thế thôi đã làm em sung sướng lắm rồi… cần phải nạp năng lượng để chuẩn bị ột chặng đường dài… dài tới thiên thu.Em có thể hình dung ra nụ cười hạnh phúc khi mẹ sinh em ra, rồi cảm giác hồi hộp sợ sệt của cha khi bế em lần đầu. Chắc là cha bế nhổng lên và cười vui sướng, em là thiên thần bé nhỏ của hai người mà. Rồi sau đó, chắc là cha sẽ khó chịu khi phải nhường em cho những y bác sĩ để họ chăm sóc cục cưng của mình. Em tin chắc là cũng đã từng được bú tí mẹ, dòng sữa trong lành tinh khiết lắm, và bàn tay nhỏ bé này cũng từng làm nũng với những tiếng oe oe non nớt, cả gia đình ồn ào hẳn lên khi có em. Ba ngọn nến, ngọn nến cao nhất là của cha cho nến mẹ dựa vào và ôm lấy nến con. Em bật cười khúc khích, chỉ nghĩ đến thế thôi mọi phiền muội như tan biến. Có khi ở trong hơi ấm ấy, em sẽ chẳng còn biết Mes và Ken nữa…?Em sẽ ăn một món ăn thật ngon, mua một bộ đồ mới tinh và một ít thuốc ngủ để kết thúc. Hạnh phúc thật, em thích được ăn và mặc những thứ do chính mình chọn… nhưng chỉ được thực hiện một lần thôi.Chiều nay trời đẹp, những vạt nắng đổ dài xuyên qua lớp cửa kính của những quán café cổ, nhịp sống hối hả vang lên tiếng còi xe tấp nập. Lá bắt đầu khoác lên lớp sơn màu vàng, lác đác lìa cành, nhưng gió thì thực sự vào thu rồi. Cảm giác se lạnh nơi ngón chân và mái tóc dài tung bay của một vài học sinh tan trường. Xuống phố, em cẩn thận mặc thật ấm để tận hưởng một ngày dành riêng ình. Bước chân hòa theo tiếng hát, em yêu đời nhìn lên trời xanh. “Chắc là hai người mong con lắm phải không?”, cười một nụ cười tươi tắn.Một vài người chú ý nhìn, họ hiếu kì khi em mặc nhiều lớp áo quá, khom người cao ảnh khảnh cũng trả lời giùm, em đang bệnh! Tuy nhiên nụ cười và ánh mắt dẫu không còn hoạt bát như trước lại cho thấy rằng em đang căng tràn khát vọng sống. Em còn vui vẻ đáp lại những ánh nhìn bằng cái gật đầu thân thiết, thấy mình cũng thuộc về cuộc sống này đó chứ, nhưng… duy chỉ trong thời gian ngắn ngủi !Em đủ tiền ăn một món ăn bình dân vỉa hè, bát cơm và miếng đùi gà công nghiệp rán qua loa. Nếu nghĩ là ngon thì chúng sẽ hấp dẫn vô cùng, em đang nghĩ tới một bàn tiệc, wow, toàn là những cao lương mĩ vị, khác xa với những thứ mà ngày qua phải ăn. Mỗi hạt cơm cho là trắng ngần thì sẽ tuyệt hảo lắm đây, cắn một miếng đùi gà thật đã và nhắm mắt tưởng tượng mình là một nàng công chúa được ăn thỏa thích, đã đời… Miếng thịt được rán bằng dầu chao đi cha


Polaroid