XtGem Forum catalog
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326484

Bình chọn: 9.5.00/10/648 lượt.

khác nữa hay không. Cô ta là ai, cô ta có gì mà cuốn hút hắn vĩnh viễn được chứ, câu trả lời có thể là hắn chưa từng yêu…?Ken lạnh giá như thế thì có thể yêu ai? Ngay từ nhỏ đã biết tới bài toán được mất, cho đi và đòi hỏi phải nhận lại, cũng trong tuổi thơ ấy hắn được rèn tính vô cảm. Vậy nên mới “rủ” con bé chưa tròn mười tuổi vào chuồng chó với toàn những con thú dữ tợn, để nó sợ đến xanh mặt, rồi thì bắn đoàng một phát chẳng thương tiếc vào con mèo vô tội, thậm chí còn ác tới mức không èo con chết ngay và để nó đau quặn tới không chịu nổi nữa… Chắc là hắn chỉ muốn trải nghiệm thử cảm giác của tình yêu thôi, mà thử, không hài lòng có thể không sử dụng nữa, vì có gì chắc chắn đâu… thế nên trái tim hắn không thể gắn bó với một bóng hình mãi mãi…Vui thật, đó chỉ là một trò đùa mà kẻ thắng cuộc luôn là hắn. Ngay cả một cô gái không còn gì trên đời cũng bị đem ra đùa cợt, những level trong trò chơi nâng cấp dần theo thời gian, bỏ ra chút tiền mặt, vật chất và một vài lời mật ngọt để cô gái bay bổng, sau đó thì game over bằng một động từ người ta vẫn hay dùng để đuổi súc vật. Xong rồi, mọi thứ sẽ bắt đầu với những người chơi mới khác…zNgày qua ngày, em mệt nhoài. Không có lí tưởng sống, chẳng biết mục đích tồn tại để làm gì nữa, em có khỏe mạnh hay ốm đau thì có ai biết tới, cũng như nếu có tất cả mọi thứ liệu còn ai ở bên để sẻ chia. Trước đây, em mong mình trở thành một đứa trẻ ngoan để anh trai xoa đầu, hay là cố gắng học lập trình để mơ một ngày giúp đỡ cho anh, rồi khi được đi học, em muốn mình học thật tốt để thi vào một trường đại học giống như những bạn trẻ khác, có khi lại cật lực lao động để ngài Báo biết rằng em không phải gián điệp,… vậy mà không có một cơ hội nào mở ra cho em. Có ai tin trên đời lại có một cuộc đời chật vật, không có lấy một ánh sáng hy vọng… như thế này!Máu vương xuống sàn, lấm tấm mà đỏ thẫm. Em chẳng biết mình đã làm gì sai để ông trời ghét tới vậy, cả tử thần cũng chối bỏ, để em bơ vơ sống không bằng chết…Nếu tình yêu là hận thùChắc có lẽ em là người yêu anh nhấtCòn nếu hận thù là tình yêuChỉ có anh hận được em thôi…Em nhầm mất rồi, em đã yêu. Trong tình yêu đó có nhiều nỗi đau, hay chỉ toàn nỗi đau, đau vì người em yêu cao sang quá, vì người ấy là kẻ sát nhân ác độc… Đến giờ em vẫn không thể hiểu tại sao con người đó lại có thể chấp nhận em, “anh ấy” đã bảo vì em có được trái tim ấm áp hơn tất cả, ngay cả người dưng cũng khiến em phải động lòng… Ken đã hỏi em vì sao lại cho đi cái bánh mì và chiếc áo mỏng manh, … em có một câu trả lời mà không bao giờ dám nói. Là vì em đã có lúc nghĩ mình như thế, nghĩ mình chẳng hơn một kẻ ăn xin, bị khinh miệt, hành hạ và toàn phải ăn cũng như mặc đồ thừa. Nào đâu được như người khác, những quần áo em mặc toàn lấy từ giẻ lau mà thôi, được quần áo cũ đã tốt vì những cô bạn ở DEVILS nhiều đồ lắm, họ chỉ mặc một vài lần rồi thải đi, nhưng họ đâu đã cho em ngay, họ toàn bắt em lấy chúng lau mấy phòng bẩn thủi rồi mới chuyển nhượng cho, mà không nhận thì làm gì có quần áo chứ,… có những ngày đông tê tái chỉ có một chiếc áo mỏng phong phanh và chiếc chăn đã bị chuột ngặm nát… Có một lần khi còn nhỏ em đã làm sai ý, bao nhiêu áo sơ mi chất vải rất đẹp mà Ken chỉ mặc một lần rồi vất hết, em lượm lại một hai cái để cho anh trai, em nghĩ ngộ nhỡ anh trai cũng như mình phải dùng những thứ dơ bẩn mà thương anh nhiều, quyết định sẽ để lại cho anh. Em tưởng tượng anh mình cũng như Sếp, cũng cao ráo và khôi ngô,… tuy nhiên đôi mắt thân thiện hơn nhiều. Giặt thật cẩn thận, em giấu biến mọi người, chắc Sếp chẳng cần tới nữa, vất thì tiếc lắm… Thế mà có một đứa trẻ đã trông thấy hành động lén lút của em, lại là lũ trẻ ở cô nhi viện được cô giáo cho thăm quan mấy khu nhà ở DEVILS, gần chỗ Sếp ở, nó nhìn và đánh em một cái rõ đau ở vai. Rồi dọa sẽ mách người lớn em ăn cắp, thế là em tìm mọi cách van xin, nó bắt em quỳ em cũng làm, rồi để cho nó và mấy đứa khác đánh túi bụi, mặt mày thâm tím. Chúng hả hê, nhưng rồi vẫn mách người lớn, thất hứa với em. Chỉ vì một chiếc áo em không những bị đánh đau rồi lại bị phạt bỏ đói… hi sinh phẩm giá với mong muốn anh mình sẽ vui biết nhường nào khi đươcc mặc chiếc áo đó… Đến khi lớn mới biết anh trai đâu có chịu khổ nhọc như mình, đâu có phải mặc áo rách… và cuối cùng thì biết anh không phải là anh mình… em lại khóc nữa rồi, nỗi nhớ hụt hẫng mà da diết… Vì nhớ anh, em mới yêu Ken, và cũng trong nỗi nhớ Ken, em lại tìm về gia đình… mặc nhiên chấp nhận từ “Cút” để tuột mất tình yêu…Tình yêu đâu phải chỉ dành chọn ột người, không thể đặt nơi người anh trai mà cũng không thể trao chọn cho Ken, em chỉ hạnh phúc khi có sự dung hòa tất cả… nào thể thoải mái khi ở trong vòng tay Ken mà cha và mẹ em đau đớn, cũng không được phép mượn cái tên “Moon” ra để lừa dối anh trai…Em gần như chìm nghỉm, ghét mình, ghét trái tim này, em ước mình có thể lạnh giá… Nếu ngày ấy vô tình như Mes chắc em chẳng còn phải chuốc lấy xiềng xích tình cảm.– Ọc! Ọc! Ọc! – Máu ra nhiều làm cổ họng đau dát. Từ sáng tới giờ đây là lần thứ hai rồi, nếu cứ tiếp