XtGem Forum catalog
Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Tác giả: ZuzuLinh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324922

Bình chọn: 8.00/10/492 lượt.

hìn thật tội nghiệp trước một con vật hung bạo. Frang là một giống chó thông minh, nó rất đẹp, đôi mắt đen tròn kiêu ngạo, lớp lông của con vật hằng nhiệt này quả thật tuyệt vời, mềm như nhung lụa, cẳng chân nó dài, rắn khỏe như động cơ máy. Con vật thêm lần nữa tiếp tục gầm gừ, như thể ông chủ không ở đây là Moon đã trở thành một bữa tối cho nó rồi.

Bẽn lén bước tới gần Ken, đôi tay con bé vẫn nghiền chặt vạt quần, vài giọt mồ hôi đã rơi xuống sàn gỗ. Ken chủ định ném một thứ gì đó vào chuồng của mấy con chó săn. Sau một chút lưỡng lự, hắn chọn chuồng số ba, đây có vẻ gồm những con chó háo chiến, cả thảy là bảy con, mỗi con một màu lông, có con màu vàng, có con lại đen tuyền, hắn thích cho con bé chơi cùng lũ chó này chăng? Hắn từ từ cởi bỏ chiếc nơ trên cổ. Mở cái cánh cửa nhỏ bên trên của cái chuồng ra, lũ chó ngoan ngoãn ngồi im, vẫy đuôi, tỏ ra rất kính trọng. Ken ném chiếc nơ vào sâu tận cuối chuồng, quay sang nhìn con bé.

Con Frang quả thật đẹp, nhưng những gì nó đang nghĩ thì thật đáng ngờ, cũng như hai cậu bé chỉ đáng tuổi anh trai của Moon, chẳng ai hiểu được những chiêu mà họ nghĩ ra để hành hạ người khác. Moon lép dần vào lớp kính, sợ lắm, sợ những nanh vuốt sắc nhọn kia, sợ những con chó ghê tởm,… con bé đã làm gì chứ, nó còn quá nhỏ thì có thể gây thù hằn với con người này à, hay vì mẹ là gián điệp, vì thế mà nó phải chịu đựng những nỗi đau mà mẹ đã để lại. Nó chưa từng một lần hận mẹ.

Bất thình lình, đàn chó nhảy xồm lên, toan định cắn nát đầu con bé. Moon sợ hãi quay lại, nước mắt ứa ra lăn dài trên má, không dám hét vì sợ, như Arrow đã nói vậy: “Mày mà còn khóc nữa thì lần sau là máu thật đấy!”. Nó câm lặng, nín thở trong tiếng nấc nghẹn. May mà qua lớp kính. Ken đang bóc một lớp túi gì đó, con bé nhìn bằng một ánh mắt thành khẩn, thà rằng dùng mũi giầy để đánh vào đầu còn hơn thế này, Moon quỳ xuống,… Ken bước tới, rưới một thứ màu đỏ thẫm vào “con mồi” đang co do. Đó là túi máu, thứ mà người ta vẫn hay dùng để truyền, những giọt đỏ hỏn rơi té tung xuống đầu Moon, là thứ mùi tanh tanh của chất sắt, những giọt máu của ai đó đang rơi,… xuống cổ con bé, xuống người, cả người Moon nhuốm máu,…

-Vào đi! – Ken ra lệnh một cách lạnh lùng, trong câu nói không có chút tình người.

Moon không muốn làm theo, máu dậy lên khứu giác của con Frang một thứ mùi khiêu khích. Chủ nó đang vuốt ve, điều đó làm nó không thể làm thịt con mồi kia. Ánh mắt của Ken còn đáng sợ hơn bao nhiêu con mắt trừng trừng kia, không thể trái lời, cách duy nhất là phải bước vào, Moon nhắm mắt mà bước.

Những giọt nước mắt không thể kìm lại, hết thật rồi, cuộc sống ngắn ngủi của bé con 7 tuổi nay giờ sắp tắt, bé con vừa bước đi, vừa tưởng tượng,… giống như mỗi khi ấy con vật ở cô nhi viện ăn, bọn chúng gấu nghiến món thịt thừa, rồi gặm nát từng khúc xương có khi của chính đồng loại, giờ đây là món thịt sống, được dậy mùi bởi chính thứ máu của con người. Con bé còn quá nhỏ, thế mà nó đã hình dung được rồi đấy, nó bước vào, sắp tới rồi, chỉ cần một cái đẩy cửa là tan xác,…

Moon ngoái nhìn lại nhìn bóng của Ken, không nhìn hắn,… có lẽ anh trai chạc tuổi hắn nên cái bóng cũng tựa, còn đôi mắt chắc chắn không tàn bạo giống kia. Moon đau đáu nhìn vào bóng hình, nếu anh ở đây chắc chắn sẽ che chở cho,…

Bước vào!

Hắn thấy khá ngạc nhiên đó, con bé đó không nhìn hắn mà như nhìn đi đâu, cái ánh mắt làm hắn ghét vô cùng, ghét kinh khủng, chỉ muốn móc nó ra khỏi lồng tử lúc này. Nhưng con bé vào trong rồi, Ken dựa vào tường theo dõi trò chơi. Lũ chó ở các phòng còn lại không dám gầm ghè. Người huấn luyện đã dạy cho chúng biết gọi dạ bảo vâng với bậc tối cao của DEVILS. Nhưng liệu những con vật ở cái phòng đối diện có còn nhận ra điều đó không khi mà thú tính trong chúng đang trỗi dậy…

Moon nhắm nghiền mắt, không nghĩ mình còn sống để đi tới cuối phòng cầm cho chủ cái nơ màu xanh dương về, thế là nó ngồi thu lu lại, lấy tay che kín đầu, coi như không còn nghe không còn biết gì hết cho tới kết thúc.

Ken vẫn đang dõi theo. Sáu con chó gầm gừ đi lại xung quanh đứa bé. Ba con chó nhỡ đang nhăm nhe đợi chờ động tĩnh từ con chó thứ bảy, chúng tiến lại mỗi lúc một gần hơn, ba con khác trưởng thành đi vòng quanh. Con bé cô đơn không còn ý niệm thời gian nữa, đôi tay, chân và cả người run lên bần bật, nỗi sợ hãi đã che lấp ý thức về quyền sống hay vì quá nhỏ bé, chẳng thể xoay chuyển tình thế.

Lũ chó gầm lên to hơn, điều đó làm con mồi sợ hãi tới tột cùng. Giống như một con người nhịn đói từ lâu, nay bày ra trước mắt một bàn tiệc với đủ thứ sơn hào hải vị, ánh mắt của lũ chó sáng lên, không một động tĩnh của con mồi qua mắt được. Mùi máu khiến chúng bị kích thích, nước dãi chảy tùm lum. Con bé đang suy nghĩ điều gì đó, cái chết đã sắp gần kề mà còn phải suy nghĩ gì sao? Cách chốn thoát? Không, dù có đường để chạy cũng không thể thoát khỏi bảy con chó tinh thông này mà nó đang nghĩ cách để chết, thật nhanh chóng, dẫu đau đớn cũng chỉ chốc lát còn hơn là dai dẳng.

Ken vẫn nhìn vào cái chuồng đó, một cách thờ ơ vì hắn biết đáp án. Nửa tiếng t