Polaroid
Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328703

Bình chọn: 8.5.00/10/870 lượt.

ì chạy xe chậm lại, cảm giác được tiếng hít thở nặng nề của cô, anh đoán hốc mắt cô đã đỏ lên.

Bàn tay thon dài ấm áp nắm chặt bàn tay cô đặt trên đầu gối, cô kinh ngạc quay đầu thì chỉ thấy sườn mặt chuyên tâm lái xe của anh, giống như núi cao uốn lượn, gió xuân mười dặm.

Anh không quay đầu lại, chỉ dùng nói với cô bằng giọng trầm ổn lại dịu dàng: “Có lẽ trong đời, có rất nhiều người, mặc dù chỉ làm bạn với chúng ta một đoạn ngắn, nhưng quãng thời gian này sẽ hóa thành một chiếc đèn lồng nhỏ, sẽ sáng rất lâu đi cùng chúng ta đến tận sau này. Dù con đường phía trước còn dài, ánh đèn sẽ dần yếu đi, không thể chiếu sáng cả cuộc đời, nhưng lại đủ để làm trái tim chúng ta ấm áp trên những đoạn đường cô độc”.

Anh đã từng đọc được trong sách những lời tương tự, bây giờ tặng nó cho cô bé của anh.

Anh dừng lại một chút, trong tiếng hít thở nặng nề của cô, anh nắm chặt lấy bàn tay hơi lạnh kia, “Hơn nữa, em còn có anh.”

Từ nay về sau có anh đi cùng em trong cuộc sống, sở thành phong cảnh vĩnh viễn không phai màu trong sinh mệnh của em.

***

Cố Chi xách rương hành lý vào phòng, Thư Tình vô cùng tự giác giúp anh đưa hành lí vào phòng khách, vừa đi còn vừa nói, “Em nói với mẹ tạm thời em ở trong ký túc xá công ty, qua một thời gian nữa, chờ tới khi em chuyển thành làm chính thức, em sẽ nói chuyện của chúng ta cho mẹ biết, đến lúc đó lại suy nghi tiếp…”

Cô ngồi xổm xuống chuẩn bị mở vali sắp đồ, lại bị một cánh tay kéo lên.

“Hả?” Cô không hiểu sao lại bị anh kéo lê, cũng không kịp chuẩn bị thì anh đã đấy cô lên cánh cửa phòng khách. Một khắc sau, anh cúi người xuống, vô cùng chính xác hôn lên môi cô.

Thoáng chốc hơi thở quen thuộc tiến vào, quanh quẩn bên chóp mũi.

Anh đặt cô lên cánh cửa, dùng tư thế triền miên quấn quýt cùng cô, gắn bó như môi với răng.

Đang là đầu mùa xuân, thời tiết còn rất mát, Thư Tình dựa lưng vào cánh cửa lanh như băng, trước mặt lại bị nhiệt độ nóng bỏng của anh bao lấy, quả thật là nóng lạnh hai bên.

Hô hấp của cô đồn dập mà hỗn loạn, khi thế tấn công dần dần mất đi tiết tấu, rồi lại cảm thấy hai người kề sát nhau, nhịp đập đan xen, giống như trái tim đã hòa một thể.

Khuôn mặt Thư Tình từ từ đỏ lê, lúc Cố Chi thấy đôi mắt cô cũng mơ hồ có một tầng hơi nước, mới hơi rời khỏi mô cô, vừa lấy ngón trỏ khẽ vuốt, vừa nhìn cánh môi trơn bóng kiều diễm, đôi mắt dần mờ mịt.

Anh cúi đầu cười ra tiếng: “Lần sau còn ăn quịt của anh không?”

Thư Tình trừng mắt nhìn, trong nháy mắt tỉnh táo một chút.

Này này, thầy Cố, anh thù dai quá đấy!

Cô nhìn môi mỏng của Cố Chi, tiến tới cắn anh một cái, thấy anh bị đau nhíu mày, cô dương dương đắc ý cười: “Nếu em ăn quịt, thì anh có thể làm gì em?”

Cô bé trước mặt, trong đôi mắt còn mang theo hơi nước sáng ngời, lóe ra tia sáng giảo hoạt, cánh môi vì anh mà trở nên kiều diễm ướt át, giống như bóc đi lớp da, óng ánh trong suốt. Hai má đẹp như đóa hoa đào, giống như khẽ xoa lên, đầu ngón tay sẽ dính một chút ánh sáng đẹp đẽ… Cố Chi chợt thấy yết hầu xiết chặt, đôi mắt hoàn toàn trở nên sâu thẳm.

Anh vẫn ép cô trên cánh cửa, môi rơi vào hai gò má nóng hổi của cô, sau đó hôn xuống, lực đạo không nặng không nhẹ, giống như cánh bướm rung động, đi thẳng tới cằm cô, sau đó là…. cái cổ bóng loáng non mịn, mang theo hương sữa tắm nhẹ.

Thư Tình sợ ngứa, chỉ có thể rụt lại, vừa trốn tránh vừa cười ha ha, “Đừng đừng đừng, rất nhột, rất nhột… ha ha ha….”

Thầy Cố nhìn qua gầy nhưng hoàn toàn không yếu, chỉ cần thoáng dùng sức giữ lại, cô hoàn toàn không thể tránh được.

Thư Tình liên tiếp xin tha, rốt cuộc đành thở hồng hộc nhận lỗi: “Được rồi, được rồi, em không bao giờ ăn vạ nữa, không bao giờ giở trò nữa!”

Cố Chi dừng lại, dùng một ánh mắt khiến người khác sợ hãi nhìn cô, thấp giọng nói: “Cam lòng nhận sai?”.

Tim cô không hiểu sao đập lỡ một nhịp, vội vàng gật đầu. “Cam chịu càng chịu, em thật sự biết lỗi rồi!”

Người đàn ông ép lên người cô dường như chần chờ vài giây, lúc này mới hơi rời khỏi người cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ngang ngược nói một câu, “Anh thích nhất là học sinh biết rõ còn cố phạm phải, vị bạn học này, lần sau tiếp tục cố gắng….” Anh càng vui vẻ, không nhanh không chậm nói thêm một câu, “Thầy rất chờ mong.”

Thư Tình: “….”

Mà dưới sự bình tĩnh ở bên ngoài, thật ra trong lòng thầy Cố nghĩ như này: Trời lạnh như vậy tắm nước lạnh… Điều này thật sự có khoa học sao?

Anh vô cùng thong dong đi tới phòng tắm, cúi đầu nhìn nhìn… bộ vị nào đó của mình. Sau đó như có điều gì suy nghĩ lại nhìn bàn tay phải thon dài.

… Đột nhiên suy nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu một đoạn tương lai dài anh đều phải tác chiến chung với năm đồng bạn này?

Chương 61

Ngày đầu tiên làm thực tập sinh, Thư Tình trôi qua vô cùng gian khổ.

Bởi vì không có kinh nghiệm công tác cho nên trong hai tháng đều phải đi theo bên cạnh thư ký Ngô để học tập. Mà quy tắc đầu tiên khi là thực tập sinh, đó là tuân theo những điều tiền bối dạy bảo vô điều kiện, bưng trà rót nước, quét dọn vệ sinh.

“Tiểu thư, vứt đám vỏ hạt dưa này đi.” Dù thùng rác ở bên cạnh cửa cũng có người không n