
g máy mở ra, Trình Ngộ Sâm đi ra ngoài trước, trước khi đi, anh giơ túi bánh trong tay nói: “Cảm ơn.”
Suốt cả trưa, bụng Thư Tình đều âm thầm réo, buồn bã ỉu xỉu, đồng thời cô không nhịn được nghĩ, đây có tính là thay đổi biện pháp hối lộ tổng giám đốc không?
Không ngờ Eric tiếng tăm lừng lẫy cũng rất hiền hòa.
Trình Ngộ Sâm.
Thư Tình suy nghĩ tên của anh, có chút kinh ngạc, hình như anh không thích người khác gọi tên tiếng anh của anh, rõ ràng là ABC, theo lý thuyết chắc là càng nên thích ứng với tên tiếng anh chứ.
Cô đang thất thần thì một chồng văn kiện đặt ‘bộp’ trước mặt cô, vẻ mặt thư ký Ngô không thay đổi nói: “Sững sờ cai gì? Thật sự nghĩ rằng mời cô tới để bưng trà đưa nước đổ rác sao? Hôm nay xem toàn bộ những văn kiện này, ngày mai chuẩn bị đến văn phòng cách vách để học hai phiên dịch viên cao cấp.”
Thư Tình chưa kịp nổi giận thì kinh ngạc hỏi: “Không phải tôi theo chị học sao?”
“Đúng thế, vốn là như vây.” Thư ký Ngô lạnh lùng nhìn cô: “Ai bảo cô không hiểu lúc nào lên làm cái gì? Đúng là có mặt mũi lớn, tổng giám đốc tự mình truyền đạt, muôn cô đến phòng bên cạnh học tập phiên dịch.”
Nói xong, cô ta cũng lười để ý Thư Tình, đi giày cao gót rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng vệ sinh, Ngô Du vừa trang điểm lại, vừa nén giận nói với cô gái bên cạnh: “Không phải là bị anh ấy nhìn thấy mình để cho thực tập sinh đổ rác thôi sao? Lại dùng cách này khiến mình lúng túng, cả lầu 23 này ai cũng biết mình bị đoạt mất tư cách hướng dẫn người mới, cậu còn không thấy ánh mắt của những cô gái kia sao!”
Tiêu Ý bộ phận sáng tạp lấy kẻ mi ra, cẩn thận vẽ vẽ: “Ánh mắt gì? Cậu để ý nhiều như vậy làm gì, những cô gái đó có khi nào nhìn cậu thuận măt đâu? Ngược lại, những anh chàng ở tầng lầu này vẫn luôn nhìn cậu như lang như hổ…. Mình nói này, khi nào thì cậu mới không nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc hả, dù sao nhóm người phàm phu tục tử như chúng ta, tổng giám đốc lại là nhân vật cao cao tại thượng, chỉ sợ không dễ nhúng chàm.”
“Cậu nghĩ rằng mình và cậu không muốn tìm đàn ông khác sao? Nhưng nhìn tổng giám đốc lại nhìn những người khác trong đại sảnh này xem, là cậu thì cậu cũng không cam lòng.”
“Nhưng tổng giám đốc không có ý tứ kia với cậu, cậu đừng uổng phí tâm trí.”
Ngô Du cất son môi đi, vẻ mặt buồn bực nói: “Đừng nói nữa, hôm nay cũng vì cái cô thực tập sinh kia mà tổng giám đốc lại mở miệng làm khó mình. Mình không tin, mỹ nhân như hoa như ngọc như mình đây bày trước mặt, mà anh ta vẫn có thể ngồi yên trong lòng không loạn, trong thương trường loại chính nhân quân tử đó rất hiếm thấy!”
Tiêu Ý dừng lại một chút, đột nhiên ý vị sâu xa nở nụ cười: “Nói không chừng… anh ta vốn không được ấy chứ?”
Lúc Thư Tình tan việc, vẫn đứng ngoài cổng chính chờ người, nhưng mà trông mòn con mắt thì lại có người đi xuống đụng phải cô, cô quay đầu lại kinh ngạc kêu một tiếng: “Thư ký Ngô?”
Một câu “Xin lỗi” của đối phương bị nuốt về khi nhìn thấy rõ người bị đụng phải, sau đó khuôn mặt lạnh lùng xoay người rời đi, đôi giày cao gót cạch cạch bước đi, giống như chỉ hận không thể chà đạp lên người Thư Tình.
Tiêu Y đi cùng Ngô Du thì đánh giá Thư Tình một phen, sau đó mới đuổi theo, hai cô gai cao gầy xinh đẹp đi cùng nhau hoàn toàn là một cảnh đẹp.
Thư Tình nhìn đôi tất chân màu cà phê và đôi giày cao gót nhọn của hai người, sau đó cúi đầu nhìn đồ công sở quy củ của mình… Đây quả thực là sự khác biệt giữa bạn nhỏ ngậm núm vú cao su với phụ nữ xinh đẹp thời đại mới.
Cố Chi ngừng xe bên đường, thấy sau khi cô lên xe bộ dạng buồn bã ỉu xìu thì hỏi: “Sao thế? Không thuận lợi à?”
Cô dựa vào trên ghế, vẻ mặt mệt mỏi kể chuyện ngày hôm nay ra.
“Thương trường như chiến trường, em xem nhiều phim truyền hình mà còn không rõ à?” Cố Chi vươn tay nhéo nhéo mũi cô, sau đó kệ cô ôm lấy cánh tay anh đùa giỡn: “Tối nay anh dẫn em đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Bí mật.”
Tinh thần Thư Tình tỉnh táo lại, tiến tới nắm lấy cổ áo người nào đó: “Nói cho em đi, nói cho em đi, không cho phép thừa nước đục thả câu!”
Đôi mắt Cố Chi hơi nheo lại, ung dung hỏi cô: “Biết rõ khái niệm trao đổi đồng giá không?”
“Anh lại nữa rồi!” Thư Tình kháng nghị, nhưng vẫn ngoan ngoãn hôn lên mặt anh một cái: “Mau nói cho em biết đi!”
“Thế này thôi hả?” Cố Chi bắt được người cô, nhanh chóng éo đôi môi hơi cong lên, không hề khách khí mà xâm lược con cừu nhỏ, sau đó ưu nhã thả cô ra: “Lý Tuyên Nhiên đang ở quán bar chờ anh, gặp mặt theo thông lên, để anh dẫn em đi… trải việc đời.”
Thư Tình dừng lại, cho nên cô bị người coi là thôn cô rồi hả?
Chiếc Volvo màu đen nhanh chóng lái đi, mà Trình Ngộ Sâm vẫn đứng ở ven đường, bị coi là người vô hình không ai nhìn đến.
Anh lấy một điếu thuốc ra, chậm rãi hút, sương mù lượn lờ xung quanh, rốt cuộc chiếc Volvo cũng biết mất trong tầm mắt.
Nghĩ đến hình ảnh đôi tình lữ ngọ ngào lúc nãy, anh đột nhiên có chút vắng vẻ, nhớ đến từng chút từng chút hình ảnh mình và tình nhân cũ… Chỉ tiếc, rất nhiều gương mặt cô gái không giống nhau. Cô gái lần đầu tiên anh hôn tên là gì? Jenny, Katherine, hay là ai?
Anh bực b