
ô nắm lấy cổ áo anh.
Thầy Cố không hổ là thầy Cố, lúc nào cũng không quên tôn trọng ý kiến của học sinh, làm… mặt người dạ thú đức cao vọng trọng, nhìn con cừu nhỏ còn sót lại chút lý trí cũng như trí thông minh, dịu dàng hỏi: “Em có cần hôn chúc ngủ ngon không?”
Con cừu nhỏ ngoan ngoãn gật dầu.
Vì vậy anh không đo dự nữa, cắt đứt khoảng cách cuối cùng, hôn lên đôi môi đã ồn ào cả tối.
Thư Tình mơ mơ màng màng cảm thấy mình như đang ở trên một con thuyền nhỏ, lắc lư chóng mặt, cả người mặc cho sóng biển rộng lớn mạnh mẽ chi phối.
Mà Cố Chi chính là đại dương mênh mông.
Anh cắn nhẹ cánh môi cô, dung hòa với hô hấp của cô, hơi thở cô ấm áp còn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, cảm xúc mềm mại giống như cánh hoa mùa xuân, tỏa hương ngọt ngào.
Thư Tình mở to hai mắt, nhìn qua anh, bị cả người anh đè ép trên giường, cô lẩm bẩm oán trách: “Anh nặng quá, ép khiến em đau….”
“Đau ở đâu?” Anh khàn giọng hỏi cô.
“Đây này!” Cô không hề do dự xoa ngực mình, đôi gò bồng bị anh ép lên, sao có thể không khó chịu?
Mà ánh mắt Cố Chi rơi vào đường cong đẫy đà no đủ của cô, không biết nên khóc hay cười, nhưng sợi dây trong đầu lại càng kéo căng hơn.
Nhìn bộ dạng học trò vừa ngây thơ vừa say rượu như vậy, anh vẫn lựa chọn tuân theo ý nguyện của cô, vì vậy vừa vô sỉ vừa tỉnh táo hỏi cô: “Thật sự rất khó chịu sao?”
Gật đầu.
“Vậy có muốn anh xoa xoa giúp em không?”
Chần chờ một lát, gật đầu.
Hô hấp thầy Cố dừng lại trong tích tắc, sau đó vươn tay ra như không có việc gì, đặt lên bộ ngực mềm mại của cô, ấm áp như vậy, gò bồng mềm mại mê người của thiếu nữ.
Anh rất khắc chế tư từ xoa nắn theo độ cong lòng bàn tay, không nặng không nhẹ, giống như đang thử, đang thăm dò.
“Như vậy có tốt hơn không?” Một tay anh chống người, một tay chạm vào người cô, ánh mắt đen kịt giống như hắc diệu thạch, tản ra ánh sáng sâu thẳm.
Cả người Thư Tình như bị bàn tay nóng hổi của anh làm đau, run rẩy vài cái, sau đó mê mang nhìn anh, thành thực lắc đầu: “Không.”
Dưới lòng bàn tay của anh còn có áo lót khá mỏng của cô, cảm giác gãi không đúng chỗ ngứa quả thật rất khó nhịn. Vì vậy anh nheo mắt, dùng giọng nói vừa dịu dàng vừa giống như lừa gạt nói: “Cách lớp quần áo sẽ khó chịu, hay là… cởi ra?”
Con cừu nhỏ không nghi ngờ gì, nhìn thầy Cố thề son sắt muốn giúp cô thoát khoải cảm giác khó chịu đó, tin cậy gật đầu. Vì vậy bàn tay thon dài kia lại thong dong vòng qua lưng cô, giúp cô bỏ đi tầng chướng ngại cuối cùng.
Vẻ mặt Cố Chi rất trầm tĩnh, nhưng ngón tay trước giờ luôn linh hoạt lại gặp khó khăn ở chỗ khóa cài áo lót, phải thử nhiều lần mới có thể cởi nút áo ra.
Nếu như Thư Tình đủ tỉnh táo, có lẽ có thể phát hiện ra tim anh đập nhanh hơn, và trong đáy mắt mơ hồ toát ra sự ẩn nhẫn.
Vào thời điểm này, là người đàn ông, sợ rằng cũng sẽ không còn tỉnh táo.
Áo lót màu trắng bị anh bỏ qua một bên, anh lẳng lặng cúi đầu nhìn người trong ngực, ánh mắt dừng lại nơi đẫy đà không còn chút trở ngại nào.
Mềm mại như hoa sen, trong sáng như băng tuyết, phối hợp với ánh mắt mê ly ỷ lại của người trong ngực, giống như đặt một quả bom hẹn giờ trong đầu anh.
Thư Tình bị Cố Chi nhìn chăm chú với ánh mắt vừa nóng bỏng vừa thâm trầm như vậy, dù đang trong men say vẫn sinh ra một chút lúng túng e lệ, vì vậy vươn tay vòng trước người mình, cố gắng ngăn lại mảnh xuân quang trước ngực.
Ánh mắt Cố Chi càng trầm xuống vì tư thế này càng làm đường cong no đủ hiện ra, bộ vị nào đó trên cơ thể dễ dàng sinh ra phản ứng.
Anh thấp giọng dụ dỗ cô: “Không phải muốn anh giúp em sao?”
Thư Tình chần chờ nhìn anh.
“Ngoan, để anh giúp em.” Hơi thở ấm áp của anh phả lên khuôn mặt cô, mang theo mùi hương mà cô quen thuộc, hơn nữa giọng nói bao hàm cưng chiều này, gần như phá tan một chút chần chờ bất an trong lòng cô.
Thư Tình ngoan ngoan để anh kéo tay mình ra, sau đó lại lần nữa bị bàn tay nóng hổi kia đặt lên dường cong yếu ớt mẫn cảm tuyệt đẹp. Kích thích từ cả người truyền tới khiến cô không nhịn được mà run lên, nhiệt độ đốt cháy da thịt cô nhanh chóng lan tràn vào đáy lòng.
Hơi thở Cố Chi nặng nề, bàn tay lại không nặng không nhẹ xoa nắn nơi đẫy đà mềm mại, anh thấy sắc mặt Thư Tình càng ngày càng hồng, sóng mắt mang theo sương mù, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng anh, ỷ lại vào anh. Cảm giác này giống như một tảng đá rơi vào đáy lòng anh, lăn tăn gợn sóng không ngừng.
Anh cúi đầu chặn lại đôi môi cô, trằn trọc mút vào, dần dần xâm nhập, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại.
Sau đó nụ hôn kia dọc theo một đường xuống phía dưới, từ cần cổ bóng loáng non mịn hôn xuống xương quai xanh, lại tới bên vai, thậm chí anh còn gặm cắn vài cái lên làn da trắng nõn của cô, không đau nhưng lại khiến cô khẽ run vài cáu, bên môi tràn ra giọng ngâm vô cùng đáng yêu.
Giọng nói đó vô cùng nhẹ nhàng êm tai, gần như trong nháy mắt anh nhận ra sự biến hóa rõ ràng của thân thể.
Anh không chần chờ hôn lên đỉnh mềm mại, người dưới víu lấy cổ anh, giọng nói run rẩy gọi một tiếng: “Thầy… thầy Cố?”
Cô đã quá say, không để ý gọi anh là thầy giáo.
Nhưng chính xưng hô như vậy khi