
tường cách âm ấy, nam chính rất thẹn thùng, nghe xong nội dung vở kịch sẽ xấu hổ.”
Anh bình tĩnh xoay người rời đi, sau khi đi được mấy bước quay đầu nhìn Thư Tình: “Đứng ngốc ở đó làm gì? Đi theo.”
Trên ban công tầng 23 có rất nhiều bồn hoa, không biết ai dựng những cột gỗ để dây hoa bìm bịp quấn quanh một vòng, đóa hoa màu tím nở vô cùng đẹp.
Trình Ngộ Sâm đốt một điếu thuốc, khói thuốc lượn lờ bay lên từ đầu ngón tay anh, rồi biến mất trong thoáng chốc.
Anh hỏi Thư Tình: “Chẳng lẽ cô không biết tình huống này, càng đối mặt càng không tốt sao?”
Thư Tình thẳng thắn: “Tôi chỉ muốn xem bộ dạng lúng túng của các cô ấy.”
Trình Ngộ Sâm cúi đầu cười rộ lên, miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái: “Cô rất thú vị.”
Cô rất thú vị?
Thư Tình cảnh giác ngẩng đầu nhìn anh, không nói gì.
Trình Ngộ Sâm lại dễ dàng nhận ra cô đang suy nghĩ gì, dáng vẻ ưu nhã phả ra một làn khói, không quan tâm mà hỏi: “Ngày đó ở tàu điện ngầm, tất cả mọi người đều khoanh tay đứng nhìn vì sao cô lại lựa chọn đứng ra xen vào việc người khác?”
Thư Tình sững sờ, lập tức hiểu được: “Ngày đó… anh cũng ở tàu điện ngầm sao?” Cô dừng một chút rồi xì một tiếng nói: “Đó sao có thể gọi là xen vào việc người khác được? Rõ ràng đó là dám làm việc nghĩa, tôi hận nhất là phụ huynh dã man không hiểu chuyện đánh trẻ con, không chịu trách nhiệm thì đừng nuôi đứa trẻ, đẻ ra rồi lại không nuôi cho tốt, loại người này căn bản không có tư cách làm cha mẹ!”
Cô nhìn thẳng cả tòa thành thị, không chú ý tới đôi mắt Trình Ngộ Sâm co rút nhanh trong nháy mắt.
Anh trầm mặc một lát rồi nói nhỏ: “Vậy cô có nghĩ tới, sau khi cô giúp đứa bé kia, có lẽ người đàn ông tức giận mà không có chỗ trút, cuối cùng vẫn là đánh lên người đứa trẻ?”
Thư Tình khẽ giật mình, quay đầu lại, vừa vặn trông thây Trình Ngộ Sâm không mấy vui vẻ, mang theo cảm giác bi thương, còn có chút tâm tình phức tạp không nói nên lời.
Cô dừng một chút rồi hỏi: “Có phải anh cũng có chuyện cũ chua xót không? Hay là… khi còn bé ba mẹ anh thường đánh anh? Bình thường mà, mẹ của tôi từ nhỏ tới lớn đều đánh tôi. Còn thường nói với tôi cái gì mà đánh mới ra được người tối, giáo dục của Trung Quốc không thể tránh khỏi việc có roi tham ra. Anh xem, không phải bây giờ anh là một người nổi tiếng sao?”
Trình Ngộ Sâm kinh ngạc nhướng mày, cười ra tiếng. Lúc anh ở Mĩ, có rất nhiều người đều biết anh chán ghét bạo lực gia đình, nhưng không có ai hỏi thẳng anh vấn đề này.
Bộ dạng Thư Tình vẫn không sao cả, không có chút nào biểu hiện “Tôi không cẩn thận chạm vào nỗi đau của anh”, nhưng bộ dạng bình thường tự nhiện lại làm cho Trình Ngộ Sâm cảm thấy thoải mái.
Đối với người rõ nhất về bạo lực gia đình, hơn nữa vì nó mà trở thành người ngoan cường mà nói, thái độ bình thường không hề thương cảm mới chính là cái anh cần có nhất.
Mà không ai trông thấy, ở bên ngoài bạn công, ở cửa phòng làm việc của Trình NGộ sâm, một người đang đứng, tất chân màu cà phê bao đấy đường cong duyên dáng của đôi chân thon dài, cho dù là trang phục công sở cũng không thể che hết dáng người xinh đẹp… Cô gái kia lẳng lặng đứng nhìn hai người trò chuyện với nhau rất vui trên ban công, sau đó xoay người sang chỗ khác, vất hộp thức ăn Nhật vào thùng rác.
Trên ngón tay trắng nõn có nhiều dấu đỏ, có nhiều vết dao cắt bị thương, cũng có rất nhiều vết bỏng.
Bởi vì nắm hộp cơm quá sức cho nên đốt ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
*
Nếu như bạn nghĩ rằng trong công ty gặp phải tình huống xấu nhất là bạn bị người ta vu oan và mỉa mai, vậy thì bạn quá ngây thơ rồi.
Từ mười giờ sáng Thư Tình nhận được văn kiện khẩn cấp, bận rộn tới mười giờ tối, ba người phòng phiên dịch gần như cả ngày không nói chuyện, tự động làm việc của từng người, sau đó trao đổi, thẩm tra đối chiếu, làm như một dây truyền sản xuất.
Bên phía châu Âu có đơn đặt hàng mới, là hợp tác cũng một nhãn hiệu thời trang cao cấp dành cho nam, phòng phiên dịch phụ trách giao tiếp và phiên dịch thẩm tra đối chiếu lại hợp đồng, loay hoay tới sứt đầu mẻ trán.
Đến lúc mười rưỡi tất cả công tác phiên dịch cũng xong, Thư Tình bởi vì tốc độ chậm nên ở lại sau cùng đối chiếu phần chị Lý dịch. Chị Lý dặn cô sau khi hoàn thành, nhất định phải gửi vào email của tổng giám đốc trước 12h, tổng giám đốc sẽ làm xét duyệt lần cuối, sau đó liên lạc với bên Châu Âu và tổng công ty.
Đêm nay gần như các ngành đều tăng ca, đương nhiên Trình Ngộ Sâm cũng không ngoại lệ.
Thư Tình vô cùng chăm chú làm việc cả ngày, cuối cùng khi thẩm tra đối chiếu làn cuối cùng, cả người cũng thả lỏng ra, lúc này mới cảm thấy đau lưng, miệng đắng lưỡi khô.
Đợi tới khi tất cả văn kiện được in ra, cô cầm ly thủy tinh trên bàn, lấy hai gói cà phê trong ngăn bàn đi vào phòng nước.
Trên đường đi trông thấy trong phòng kế toán rất nhiều nhân viên đang tăng ca, lúc đi qua văn phòng của Ngô Du thì Ngô Du còn lạnh lùng ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô, sau đó lại tiếp tục bận rộn.
Sau khi uống cà phê xong tinh thần cũng khá hơn một chút, Thư Tình lắc lắc cổ, đi trở về văn phòng, cùng lúc đó phát hiện chồng văn kiện vừa in trên bà