
.
Mà ở bên kia , ánh mắt Cố Chi trầm xuống , ngẫm nghĩ một lát , gọi điện thoại cho Lý Tuyên Nhiên .
Lý Tuyên Nhiên tùy tiện hỏi một câu : “ Ơ , ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực mà thầy Cố cũng có sức tìm tiểu đệ sao ? “
Cố Chi không có lòng dạ nào dong dài với cậu , trực tiếp hỏi : “ Vợ cậu đâu ? “
“ Mẹ nó , vất vả lắm mới gọi điện thoại cho mình , vậy mà lại tìm vợ mình làm gì ? “
“ Mình cần tiến vào trong cao ốc thương mại , nhưng không có thẻ nhân viên , nhờ cô ấy giúp mình vào đó . “
“ Này , cậu thật sự coi mình là em chạy chân à ? Mình thì tôi đi , dựa vào cái gì mà vợ mình cũng phải làm em gái chạy việc cho cậu ? “
Trong ánh mắt Cố Chi mang theo chút vội càng , nhướng mày : “ Thứ Tình xảy ra chuyện , mà mình lại không biết tình huống của cô ấy . “
Trong giọng nói của cậu ta , Lý Tuyên Nhiên nghe được chuyện khá nghiêm trọng , vì vậy không đùa giỡn nữa , trước khi tắt điện thoại nói : Vậy chờ mình chút . “
Ba phút sau , điện thoại lại vang lên lần nữa , Lý Tuyên Nhiên lớn giọng nói : “ Được rồi , người trong cục đã gọi điện cho người trong cao ốc thương mại , bây giờ cậu có thể đi vào . “
Cố Chi thấp giọng nói : “ Cảm ơn . “
Sau đó không do dự cúp điện thoại , bước nhanh vào cửa chính cao ốc thương mại .
Chương 65
Trong đại sảnh sáng rực của tầng 23 chỉ còn rải rác vài nhân viên, cả người mệt mỏi căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, bận rộn.
Cố Chi bước nhanh đi qua mỗi gian phòng làm việc, cuối cùng dừng trước cửa ra vào của phòng phiên dịch.
Nhìn xuyên qua cửa mở hé, có bóng người nhìn chằm chằm vào máy vi tính, ngón tay gõ trên bàn phím, trong tầm tay còn bày một ly cà phê vẫn đang bốc khói.
Cô mặc bộ đồ công sở, khác hẳn so với bộ dạng trước kia ở trường học, thành thục không ít, nhưng mà cho dù thế nào, vẻ mặt chấp nhất lại nghiêm túc vẫn chưa từng thay đổi.
Cố Chi gõ cửa, lúc anh đẩy cửa ra, nhìn người trong phòng giật mình quên phải nói, chỉ sững sờ nhìn anh, vẻ mặt có vài phần buồn cười.
Anh khép cửa lại, bình tĩnh bước từng bước tới trước mặt cô, nhìn đôi mắt vừa khóc của cô, cúi đầu giúp cô xoa nhẹ những giọt nước mắt còn sót lại: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Vẻ mặt ân cần thậm chí còn hơi lúng túng, cả lồng ngực phập phồng, thở hổn hển, không chút nào không lộ ra, vì đến bên cạnh cô, anh đã bước nhanh một đoạn đường dài như thế nào, vượt mọi khó khăn mà đến.
Mà vào lúc này anh lại yên ổn trầm tĩnh nhìn qua cô, cố gắng cho cô chút bình tĩnh và dũng khí để dựa vào trong lúc cô đang kinh hoàng bất an.
Thư Tình nắm lấy bàn tay ấm áp, đột nhiên đôi mắt lại ướt.
*
“Có máy tính dự phòng không?”
“Có, vào bằng laptop này là được.”
“Ừ, gửi tài liệu vào hòm thư của anh.” Cố Chi bình tĩnh đặt laptop Thư Tình đưa lên trên bàn, sau đó mở ra bắt đầu tăng ca với cô: “Rút lại ánh mắt nghi ngờ của em đi, nếu như bây giờ em muốn kiểm tra trình độ ngoại ngư của anh, lãng phí thời gian của em, anh nghĩ anh không ngại đâu.”
Hiệu suất làm việc của anh cực cao dựa vào văn bản gốc mà phiên dịch một đoạn ngắn, Thư Tình kinh ngạc nhìn tốc độ nhanh của anh, rốt cuộc phục hồi tinh thần, yên tâm phân công hợp tác với anh.
Giáo viên tiếng Pháp cũng phải trải qua cuộc thi tiếng Anh, tiếng Anh của Cố Chi sẽ không kém hơn cô, thậm chí có thể anh còn giỏi hơn cô.
Bởi vì cô đã từng dịch qua một lần, nghĩ rằng tốc độ của mình sẽ nhanh hơn, vì vậy phân cho Cố Chi một phần nhỏ. Cố Chi dùng hai giờ để hoàn thành phần tài liệu của mình, sau đó hơi cúi người cùng Thư Tình nhìn vào màn hình của cô, thỉnh thoảng vươn tay chỉ ra vài từ đơn sai lầm do cô đánh máy với tốc độ quá nhanh.
Đêm đã khuya, ánh đèn leo lét ngoài cửa sổ, mà trong phòng đèn đuốc lại sáng trưng.
Có Cố Chi giúp đỡ nên mọi chuyện đều thoải mái hơn nhiều, ngay cả tâm tình hoảng loạn của cô nhờ anh tới mà trở nên bình thản lại yên lặng hơn rất nhiều.
Sau khi Trình Ngộ Sâm kiểm tra và duyệt lại phần văn kiện cuối do bộ phận kỹ thuật gửi tới thì gỡ mắt kính xuống, vuốt vuốt mũi, nghĩ tới trong văn phòng cách đây vài bước có một người đang liều mạng đẩy nhanh tốc độ, anh dừng một chút, tắt máy tính đi, đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Đó là một người vừa khờ dại lại thẳng thắn, nhìn như thông mình nhưng thật ra không hề khôn ngoan.
Người như vậy chắc chắn từ nhỏ đã sống dưới tình yêu của cha mẹ, được bảo vệ đến khi lông cánh đầy đủ, chưa từng chịu qua đau thương.
Trình Ngộ Sâm phát giác mình đang hâm mộ Thư Tình thì bước chân dừng lại một chút, sau đó dùng tốc độ nhanh hơn, sải bước chân đi tới trước cửa phòng làm việc của cô.
Không thể phủ nhận ngày đó ở trên tàu điện ngầm, nhìn đứa nhỏ bị cha quở trách, thậm chí còn dùng bạo lực thì anh đã nhớ tới mình lúc nhỏ.
Người cha nghèo rớt mùng tơi, người mẹ trang điểm xinh đẹp, gia đình anh đã trải qua những ngày không tốt, cuối cùng sụp đổ làm kết cục chấm dứt, lúc này anh mới được giải thoát.
Mà khi đó, người phụ nữ vì muốn giúp người đàn ông có được cơ hội công tác mà không tiếc bán đứng nhan sắc, người chồng vừa nhu nhược vừa ẩn nhẫn lựa chọn đẩy lửa giận lên người con trai còn đang đi