
.
Nói cho cùng, anh không phải giúp cô không lý do.
Bởi vì Thư Tình không biết, quyết định đổi đi nơi công tác này, tự Trình Ngộ Sâm phải đi Thượng Hải, mà người gọi là phiên dịch văn kiện cũ là cấp dưới trực thuộc anh.
Trình Ngộ Sâm rất rõ ràng, mình không phải là thiếu niên xúc động vừa gặp đã yêu, nhưng trên người Thư Tình có một phẩm chất đặc biệt hiến anh vừa hâm mộ vừa khát vọng, là loại từ nhỏ đã được che chở vô cùng hạnh phúc và ngây thơ dại khờ hy vọng về tương lai vô điều kiện.
Bên cạnh anh toàn là những người chuyên nghiệp trong kinh doanh, bởi vậy anh không có lý do, anh khát vọng giữ người đặc biệt này lại bên người.
Chẳng qua chỉ là nhất thời xúc động, khát vọng thực hiện thôi, mà ở vào vị trí này của anh, đương nhiên cũng có tư cách tùy tiện làm theo ý một cách nào đó.
*
Thư Tình cầm văn kiện, trong đầu loạn cả lên, chỉ cảm thấy toàn bộ đều khiến cô có chút không hiểu.
Từ khi cô tới New Direction, cuộc sống dường như trở nên khúc chiết ly kỳ, cuộc sống cũng nhanh hơn, tình hình cũng nhanh hơn.
Tiếc là…. sau khi tiêu hóa xong, cô kiên định trả văn kiện về, lắc đầu: “Tôi không đi.”
Trình Ngộ Sâm nhắm mắt lại, như là không tin sẽ có người không biết tốt xấu cự tuyệt cơ hội mà rất nhiều người mơ ước, nhưng anh kiềm chế, cuối cùng chỉ nhàn nhạt hỏi một câu: “Vì sao?”
Chỉ tiếc, còn chưa kịp đáp lại, điện thoại của Thư Tình đột nhiên vang lên, cô hơi áy náy, khi nhìn rõ chữ “Mẹ” trên màn hình thì tắt điện thoại, đang muốn trả lời thì điện thoại lại vang lên.
Cô tắt máy liên tục hai lần nhưng Thư Tuệ Dĩnh vẫn kiên trì gọi tới, Thư Tình vốn muốn tắt lần nữa nhưng lại đột nhiên nhớ ra cái gì, cả người cứng đờ tại đó.
Trình Ngộ Sâm nói: “Có lẽ có chuyện gì gấp, cô mau nghe đi.”
Mà cô ngay cả bước chân cũng không thể bước, yên lặng đứng tại chỗ, mãi sau mới đi ra ngoài cửa, cố gắng khắc chế lo sợ bất an trong lòng, cúi đầu bắt máy: “Alo?”
Ở đầu dây bên kia, Thư Tuệ Dĩnh dù cố gắng nhưng giọng nói vẫn gấp gáp: “Thư Tình, tranh thủ thời gian về, ông nội… ông nội sắp không được.”
Dự cảm đã trở thành sự thật.
Trong nháy mắt, Thư Tình cảm thấy linh hồn bị mất đi.
Cô cắn chặt răng đứng ngoài cửa, vẫn duy trì tư thế đó không nhúc nhích, mà Trình Ngộ Sâm đã nhận ra có gì đó không tốt từ bóng lưng cứng ngắc của cô, anh nhanh chóng đi ra hỏi: “Làm sao vậy?”
Cô từ từ ngẩng đầu, trên mặt trắng bệch một mảnh, trong mắt là thần sắc ẩn nhẫn.
Rốt cuộc ngày này cũng phải đến.
Giống như lẩm bẩm, cô cố gắng bình tĩnh, giải thích nói: “Bệnh tim của ông nội tôi tái phát, sợ rằng sắp không được.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lát, giống như đang suy nghĩ khi nào cô sẽ ngã xuống, cuối cùng anh cầm tây trang, bước vào nhà: “Đi thôi, tôi đưa cô đi.”
Chương 68
Thư Tình định nói không cần nhưng hôm nay Cố Chi dạy ở trường, cô lại không có xe, nếu muốn chạy về thành phố C, nhất định phải ngồi ở trạm tàu lửa, sau đó mua phiếu chờ xe, đợi đến khi cô trở về, có lẽ….
Có lẽ tất cả đã không còn kịp rồi.
Vì tháng rồi công việc quá khẩn trương nên cô chưa có cơ hội về thăm ông nội, cô vốn định sau kỳ thực tập kết thúc, cô sẽ cùng Cố Chi trở về, chỉ không ngờ tin dữ đến nhanh như thế.
Giết cô trở tay không kịp.
Ngô Du đang ký nhận chuyển phát ở đại sảnh lầu một của cao ốc, quay đầu đã thấy Trình Ngộ Sâm và Thư Tình ra khỏi thang máy, cô ôm hộp cà phê nặng trịch kinh ngạc đứng một bên, đã thấy hai người không chớp mắt đi thẳng vào bãi đỗ xe ngầm, tốc độ đi rất nhanh, hoàn toàn không để ý tới cô.
Chiếc xe Bentley nhanh chóng chạy khỏi lối ra, thong dong bình thản biến mất khỏi tầm mắt của cô.
“Tiểu thư? Cô còn chưa ký tên đâu.” Chuyển phát viên lúng túng lên tiếng nhắc nhở, Ngô Du mờ mịt thu hồi tầm mắt, vội vàng ký tên vào đơn chuyển phát, ôm hộp cà phê đi vào trong thang máy.
Cô là thư ký của Trình Ngộ Sâm, phụ trách lịch trình và công việc hàng ngày của anh, cũng vô tình nhớ hết về anh.
Cô đang giữ độc quyền trong cửa hàng nhập khẩu cà phê của việt Nam mà Trình Ngộ sâm thích, cũng nhớ rõ anh uống cà phê khác nhau thì phải dùng cái chén khác nhau, 13 cái cốc ứng với loại cà phê nào cô đều nhớ. Thậm chí cô có thể không do dự đọc ra lịch trình được sắp xếp của Trình Ngộ Sâm trong một ngày, không sai chút nào.
Cô cũng biết rõ, trong những việc này Trình Ngộ Sâm ỷ lại cô, bởi vì cô là một thư ký hoàn mỹ, nhưng mà cho dù như thế, cô cũng chưa bao giờ được ngồi trên xe của anh —— cho dù cô phải tăng ca tới rạng sáng, anh cũng chỉ giúp cô gọi một chiếc xe taxi, tuyệt đối sẽ không tự mình đưa cô về nhà.
Sau khi đặt cà phê lên bàn, cô ngồi ở phòng làm việc ngẩn người, Tiêu Ý từ bên ngoài đi vào, thây bộ dạng thất thần của cô, dứt khoát gõ cửa: “Nghĩ gì mà thất thần như vậy? Tổng giám không ở công ty nên cậu không có việc gì làm à?”
Ngô Du nhìn vào ánh mắt của cô, đột nhiên nở nụ cười khổ: “Mình đang suy nghĩ, có lẽ cho tới nay mình làm nhiều việc ác lắm cho nên mới bị anh ấy coi là người vì đạt được mục đích mà cái gì cũng làm.”
Tiêu Ý ôm văn kiện tới, cẩn thận đóng cửa lại: “Cậu còn đang suy nghĩ việc anh ta hiể