
nói với cô, bởi vì tình huống quá tệ, bệnh tình chuyển biến xấu đi chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn sao?
Cô nên chuẩn bị tâm lý này từ sớm rồi.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, cho dù đã tính toán điều xấu nhất thì khi chính thức nhận được tin dữ rằng người thân sắp qua đời, cô vẫn yếu đuối đến mức không tiếp nhận được.
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt liếc quá cô một cái, lúc đợi đèn đỏ anh cầm một lọ sữa đưa cho cô: “Không kịp ăn cơm trưa, trước tiên uống chút sữa đi.”
Thư Tình nhận lấy nhưng không uống, chỉ nói: “Bụng rỗng uống sữa tươi sẽ có hại cho sức khỏe.”
Trình Ngộ Sâm không nói gì.
“Anh thường xuyên uống sữa tươi lúc bụng rỗng sao?” Thư Tình hỏi anh.
“Cũng tạm.” Thực ra, mỗi khi anh bận rộn, không quan tâm xem nhét cái gì vào bụng, chỉ cần tạm thời an ủi dạ dày đang huyên náo là được rồi.
Thư Tình vất vả lắm cũng tìm được chủ đề nói chuyện, cuối cùng dời sự chú ý, thẳng thắn nói: “Người đàn ông không chiếu cố được cho mình, chắc hẳn cũng không chiếu cố tốt cho vợ con rồi, nhất định tổng giám còn chưa kết hôn.”
Trình Ngộ Sâm nhàn nhạt nói: “Tôi đã kết hôn hay chưa có liên quan gì tới cô? Bây giờ cô đang ngồi trên xe của tôi, hơn nữa lấy thân phận cấp dưới nói chuyện với tôi, cô cảm thấy thái độ đó của cô có thích hợp không?”
“Nếu không chăm sóc tốt cho bản thân, còn có thể mất phong độ lúc thẹn quá hóa giận.” Thư Tình tiếp tục bình luận, sau đó ôm ba lô nhỏ của mình, cúi đầu thở phào: “May mà thầy Cố không như vậy….”
Mặc dù Cố Chi không phải là tổng giám của công ty quốc tế, cũng không phải người giàu lái Bentley nhưng anh dịu dàng lại khiêm nhường, thâm tình lại tốt đẹp…. Thư Tình cố gắng kéo mình ra khỏi vũng bùn sầu não, nhét đủ loại chủ đề vào trong não.
Trình Ngộ Sâm đạp mạnh phanh, chậm rãi quay đầu lại nhìn cô: “Cô cảm thấy cô đi nhờ xe của tôi, lại lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hơn nữa cuối cùng dùng sự thảm hại của tôi làm kết thúc, tôi có lý do gì để không ném cô xuống xe không?”
Trong lúc Thư Tình còn đang kinh ngạc, Trình Ngộ Sâm mỉm cười: “Thầy Cố? Cho nên cô không chỉ là một nhân viên kém, còn là một học sinh làm việc trái với thế tục? Thầy trò yêu nhau đúng không?”
Anh nghĩ tới nhiều lần gặp người đàn ông kia ở cửa công ty, mở cửa chiếc Volvo màu đen tới đón cô… Nụ cười của anh thu lại, không do dự cầm sữa trong tay Thư Tình, ném về chỗ ngồi phía sau.
“Thư Tình, tôi cảnh cáo cô, nếu sau trên đường đi, cô còn lấy người đàn ông khác so sánh với tôi, hoặc nói chút lời không mang theo đầu óc… tôi sẽ ném cô ở trên đường cao tốc, kêu trời không nghe, kêu đất không thấu.”
“…..”
Thư Tình suy nghĩ thật lâu, mới nhớ ra chủ đề để nói tiếp: “Vừa rồi anh nói lấy thân phận cấp dưới nói với anh, tôi chỉ muốn nói, đơn từ chức đó… tôi thật sự không có ý định thu lại.”
Vẻ mặt cô vắng vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ: “Không nói trước được chuyện sau này của ông nội ra sao, trong thời gian ngắn sẽ không đến công ty được, nhất định không qua được kỳ thực tập, nói tới cơ hội đi Thượng Hải, tôi cũng không có ý định đi.”
Trình Ngộ Sâm trầm mặc một lúc mới nói: “Đó là cơ hội mà rất nhiều người tha thiết, đối với cô mà nói cũng là có thể gặp không thể cầu.
“Nhưng Thượng Hải cách nơi này xa như vậy, cách xa người nhà của tôi như vậy, tôi không muốn một mình cô đơn mà đi.”
“Chỉ có người tầm thường mới cam tâm tình nguyện ếch ngồi đáy giếng.
Thư Tình nở nụ cười: “Tôi cũng không có chí lớn gì, được ở bên người mình thích là tốt rồi, không đáng đi làm một nữ cường nhân.”
Rốt cuộc Trình Ngộ Sâm không nói gì nữa, sắc mặt căng cứng rất khó coi.
Nói cho cùng, cô không hề lưu luyến gì với anh, vứt anh như vứt giày.
Anh hiểu rõ ràng mình không phải yêu cô thích cô, mà chính anh cũng không nói rõ được khát vọng đó, khát vọng giữ người có tính cách khác lạ này ở bên người, về phần sau khi giữ lại bên người có thể làm được những gì thì không nằm trong phạm vi mưu đồ của anh.
Nếu như cô có thể làm anh vui vẻ, lấy việc công làm việc tư cũng không sao cả.
Tiếc là cô bé này không hề để ưu đãi của anh ở trong lòng, thậm chí còn cảm thấy là gánh nặng, liên lụy.
Người kiêu ngạo tự phụ như Trình Ngộ Sâm, lúc này cũng có cảm giác thất bại.
Đương nhiên, so với chút buồn bực của Trình tiên sinh, Cố tiên sinh trên lớp hai tiết buổi chiều chỉ hơn chứ không kém.
Trên đường về văn phòng, anh bấm điện thoại của Thư Tình, lại biết được cô đang ngồi trên xe của Tổng giám tiên sinh đã từng mắng cô xối xả, chạy tới thành phố C.
Ông nội xảy ra chuyện, cô không thông báo cho anh, bây giờ lại ngồi trên xe một người đàn ông khác trở về.
Cố Chi đứng dưới khu nhà học, gằn từng chữ hỏi: “Vì sao không nói cho anh?”
“Em không muốn làm anh lo lắng, sợ anh chậm tiết dạy….” Thư Tình nghe trong giọng nói của anh vô cùng căng thẳng, tranh thủ thời gian giải thích, lại hoàn toàn không biết giải thích như vậy càng làm Cố Chi không vui.
Thật ra anh rất muốn hỏi cô: So với người giáo dư nhân dân không đáng kể như anh, em tình nguyện làm chậm trễ vị Tổng giám tiên sinh một ngày làm ra mấy trăm vạn tiền lãi cũng không muốn để anh chậm