
“Cố Chi, anh là bác sĩ, dù cho y thuật cao tới đâu thì anh vẫn là người bình thường, làm sao có thể làm được mọi chuyện đều thuận lợi? Nếu như bởi vì một cuộc giải phẫu thất bại liền bị người khác gọi là hung thủ giết người vậy thì mỗi một cuộc giải phẫu thất bại, trên thế giới này có rất nhiều hung thủ giết người, anh cảm thấy có người bách chiến bách thắng ở trên cương vị bác sĩ sao?”
Vẻ mặt Cố Chi không hề buông lỏng, cũng không biết có nghe lọt vài phần lời của cô không. Lúc anh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: “Em không biết đâu.”
Tiếng nói như đến từ một nơi rất xa, từ một nơi đen kịt xa thẳm nào đó.
Cuống họng Thư Tình khô khốc nói: “Đó là bởi vì anh vẫn không nói cho em.” Nhưng khi cô nhìn vào bộ dạng thất hồn lạc phạc của anh, cô cũng không dám hỏi lại, chỉ có thể nắm chặt tay anh: “Chúng ta về đi.”
*
Sau đó, Cố Chi lại khôi phục lại bộ dạng trước kia, Thư Tình cũng không đề cập tới sự kiện trong công viên, anh vẫn là Cố Chi mạnh mẽ tỉnh táo. Sau khi hai người ăn cơm, Cố Chi nói hôm sau còn có việc nên để cô ngủ trước.
Thư Tình nằm trên giường, lặng yên nhìn bóng lưng dựa bàn tốc ký, chỉ cảm thấy ánh sáng mờ nhạt cũng như mất đi nhiệt độ, rõ ràng chỉ có vài bước nhưng nhìn anh như cách xa cô vạn dặm, cuối cùng cô mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết khi nào anh nằm xuống bên cạnh cô.
Trong lúc ngủ dường như có người giúp cô sửa sang lại mái tóc dài rối tung trên đầi, động tác dịu dàng thong thả như ẩn sâu thiên ngôn vạn ngữ. Sáng hôm sau mở mắt tỉnh lại thì phát hiện bên người đã trống không, lúc cô đánh răng thì Cố Chi đẩy cửa đi vào, trong tay anh cầm theo bữa sáng.
Sau khi ăn xong bữa sáng, Thư Tình bỏ chạy đến nhà cậu, Cố Chi thì tiếp tục dự họp một số hoạt động triển lãm tranh và trao đổi văn hóa hai nước Trung Pháp. Hai người đều có chuyện của mình, cuối cùng khi về thành phố Anh cũng giống như đã quên việc hôm trước xen giữa.
Thật ra ai cũng hiểu, chuyện đã xảy ra thì không dễ quên như vậy, chỉ giấu trong lòng làm bộ không có việc gì thôi.
Sau khi về nhà vào buổi tối, Thư Tình lấy cớ ra ngoài ăn cơm với Tần Khả Vi, mang theo ví chạy ra khỏi cửa. Nhưng khi vừa ngoặt qua hành lang, cô lấy điện thoại gọi cho Lý Tuyên Nhiên: “Chúng ta nói chuyện gì.”
“Nói chuyện gì? Nói chuyện nhân sinh không phải nên tìm thầy Cố nhà em à? Sao lại tìm anh vậy?” Lý Tuyên Nhiên quay sang nói nhỏ với vợ về thân phận của đối phương, để vợ anh không hiểu nhầm.
“Em muốn nói chuyện với anh về sự cố chữa bệnh xảy ra mấy năm trước ở Bắc Kinh của thầy Cố.” Thư Tình tỉnh táo nói.
Chỉ một câu khiến cả người Lý Tuyên Nhiên chấn động: “Em đang ở đâu?”
“Em sắp vào thang máy rồi.”
“Em chờ anh ở quán bar sau phố, anh thay quần áo rồi tới liền.” Anh vội vàng cúp điện thoại, cúi người hôn vợ: “Núi lửa dưới lầu có xu thế bùng nổ, em mau cho anh một nụ hôn may mắn, anh chồng siêu nhân của em sắp phải đi cứu vớt thế giới rồi!”
*
Thật ra chuyện xưa đơn giản hơn cô nghĩ, sự cố chữa bệnh nhiều như vậy, mặc dù bệnh án đặc biệt nhưng cũng không có gì khác.
Ban đầu tiếng tăm của bác sĩ Cố ở Bắc Kinh là tuổi trẻ học tại bệnh viện Pháp, có sự dạy dỗ của viện trường, là một thiên tài hiếm thấy của thầy thuốc ngoại khoa.
Có lẽ do tính cách của anh, trong lúc phẫu thuật anh trấn tĩnh ổn trọng khiến những chuyên gia ngoại khoa nước ngoài cũng lau mắt mà nhìn, ứng đối với những vấn đề xảy ra càng khiến người khác được khắc sâu ấn tượng.
Sau khi du học trở về, anh được giữ lại tại một bệnh kiện ngoại khoa nổi tiếng ở Bắc kinh, gần một năm, bởi vì giải phẫu thành công nhiều ca bệnh nặng nên thanh danh cũng lên cao, sau đó cũng theo vài người có tiếng tăm đi họp hội nghị nghiên cứu và thảo luận quốc tế của các bác sĩ ngoại khóa, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành một ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng của giới y học.
Mà việc bất ngờ đó phát sinh vào lúc đường quan đang rộng mở nhất của Cố Chi.
Người bệnh là một người phụ nữ ma mươi tai tuổi, sau khi gặp tai nạn xe cô lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau khi được chuẩn toán, kết quả do đầu bị va đập mạnh nên người bệnh đang ở trạng thái sốc đồng thời kèm thêm tình trạng não xuất huyết cấp tính.
Bởi vì trong tình huống nguy hiểm mà người nhà bệnh nhân vẫn còn đang trên đường tới, vẻ mặt Cố Chi ngưng trọng yêu cầu lập tức tiến hành giải phẫu nếu không người bệnh sẽ nguy hiểm tới tính mạng.
Chủ nhiệm khoa ngoại Lưu Thành kiên quyết không đồng ý tùy tiện giải phẫu mở sọ dưới tình huống người nhà chưa ký tên đồng ý giải phẫu. Bởi vì loại giải phẫu này nguy hiểm rất lớn, một khi phát sinh vấn đề bệnh viện sẽ không gánh chịu được trách nhiệm này —— cho dù gần đây ông cũng coi trọng Cố Chi, cũng muốn hướng anh làm người nối nghiệp của mình, càng tín nhiệm năng lực của anh nhưng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.
Một khi cuộc giải phẫu thất bại, thanh danh bị tổn hại không chỉ có bệnh viện mà còn cả Cố Chi.
Lưu Thành thấy Cố Chi cố ý muốn tiến thành giải phẫu thì trầm mặt quát: “Chuyện này nói trắng ra, bệnh viện nào không xảy ra sự cố? Cho dù lên tòa án thua ki