
ới bây giờ anh cũng không cần sự an ủi của cô, cho nên cô mới có thể nhìn ra lúc này anh đang cảm thấy chần chờ bất an. Thậm chí cô không biết nên an ủi anh như thế nào, bởi vì nhìn bề ngoài anh rất tốt, hoàn toàn không cần an ủi.
Rất lâu sau cô mới nói: “Nhưng anh không phải hung thủ giết người, anh không nên nghi ngờ chính mình như vậy. Anh làm tất cả cũng vì muốn cứu được tính mạng bệnh nhân, cho dù sợ thất bại cũng không nên bị lên án.”
Cố Chi im lặng rồi mới trả lời cô: “Anh áy náy không phải vì chính mình không thể cứu sống cô ấy, nếu như chỉ là vấn đề năng lực có lẽ anh cũng sẽ không sinh ra cái gọi là tâm lý oán hận buồn cười đó.”
“…..”
“Điều khiến anh không thể quên đi là vì anh đã không bận tâm tới lời khuyên của chủ nhiệm Lưu, tự tiện làm giải phẫu cho cô ấy, hoặc từ bắt dầu anh không nên do dự cái gì. Bởi vì nếu như không tranh chấp cùng ông ấy mà chần chờ, nếu như anh có thể đưa cô ấy lên bàn mổ sớm hơn, cô ấy có thể sống lâu hơn.”
“….”
“Thư Tình, hung thủ trực tiếp hại chế cô ấy mặc dù không phải anh nhưng trong lúc khẩn cấp nhất anh lại chần chờ, cho nên không thể nói trong chuyện này anh cũng là một phần rất quan trọng, có khác gì hung thủ đâu? Anh phải thừa nhận anh không giống cái người vô tư trong tưởng tượng của em, em chỉ biết anh làm phẫu thuật cho người bệnh dưới tình huống chưa được người nhà đồng ý, nhưng trên thực tế anh cũng đã từng chân chờ, giãy dụa, bởi vì anh cũng quan tâm tiền đồ của mình, quan tâm những hư danh phù lợi ——”
Thư Tình quyết đoán vươn tay che kín miệng anh, bình tĩnh nhìn anh: “Cố Chi, em phát hiện nhiều lúc anh rất có khuôn cách của nam chính trong phim tình cảm, anh tự cho rằng mình là nam thần sao? Vô tư bác ái, ý chí trộng lớn, tâm hệ thiê hạ… Nếu quả thực anh là người như vậy, hôm nay em phải đi xin cho anh tư cách trúng cử đại biểu Trung Quốc.”
“……” Lần này tới lượt Cố Chi á khẩu không trả lời được.
Thư Tình buông tay đang che trên miệng anh, nói: “Anh là người không phải thần, mặc dù bề ngoài dễ nhìn hơn người bình thường một chút nhưng anh cũng là phàm phu tục tử, cũng có thất tình lục dục hoặc lấy mình làm trung tâm mọi chuyện, tất cả những chuyện đó là chuyện quá bình thường. Cho dù anh bởi vì chính mình nhất thời do dự mà tự trách không thể cứu sống người bệnh thì anh cũng nên hiểu rõ một chuyện, xa hội giao phó cho bác sĩ trách nhiệm cứu người nhưng cũng không muốn dưới tình huống không thể thành công cứu sống người bệnh thì bác sĩ sẽ phải đi tìm cái chết. Huống chi nhìn cả câu chuyện, không phải cuối cùng anh vẫn khắc phục điểm nghi kỵ, vẫn lựa chọn không để ý lợi ích của mình mà đi cứu người hay sao?”
“……”
“Cuối cùng, em muốn nói, cho dù y thuật của anh có cao siêu tới đâu, không nhất định anh mổ sớm cho cô ấy thì cô ấy sẽ sống sót. Thầy Cố, tự kỷ là bệnh, phải trị!”
Chương 80
Lúc Cố Chi đi toilet, Thư Tình chậm rãi đi dọc theo hành lang, không ngờ một cánh cửa bên tay trái đột nhiên mở ra, một ông cụ người Pháp mái tóc hoa râm đi ra, lúc trông thấy cô thì ông cụ ngẩn người.
Đang là kỳ nghỉ hè của Pháp, trong trường học gần như không có ai, người Trung Quốc lại càng hiếm thấy.
Thư Tình lễ phép nói: “Bonjour!” (Xin chào)
Ông cụ cũng lễ phép đáp lại cô: “Bonjour!”
Nhìn vào căn phòng qua cánh cửa khép hờ, Thư Tình phát hiện trên tường đều là ảnh tốt nghiệp, không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
Ông cụ hòa nhã cười rộ lên, hỏi cô cũng là học sinh trường y sao, Thư Tình lắc đầu nói bạn cô trước kia là học sinh trường này.
“Il est aussi ois” (Cậu ấy cũng là người Trung Quốc sao?)
“Oui, il est ois.” (Đúng vậy, anh ấy cũng thế.)
“ent il s’ appelle” (Tên của cậu ấy là gì?) Ông cụ đột nhiên hăng hái hỏi Thư Tình, trong trường trước nay có rất ít học sinh người Trung Quốc, ông cảm giác mình nhất định sẽ biết học sinh Trung Quốc tốt nghiệp trong miệng cô.
Thư Tình chần chờ một lát rồi nói tên Cố Chi, thì cô thấy đột nhiên ông cụ cười ha ha, kéo cánh tay cô đi vào phòng.
Thư Tình lại càng hoảng sợ, không biết có nên giãy ra hay là đi theo ông, may mà ông cụ nhanh chóng dừng lại trước một bức ảnh trên tường, chỉ thẳng vào một tấm hình trong đó, quay đầu nhẹ nhàng cười với cô.
Ánh mắt Thư Tình nhìn vào tấm hình kia, thoáng giật mình.
Trong hình một đám người trẻ tuổi tươi cười sáng lạn ngồi trên bãi cỏ, chính giữa có hai người Trung Quốc, trong đó là một người là người cô quen biết, Cố Chi. Ngoại trừ việc anh mặc áo khoác trắng lạ lẫm, khuôn mặt cũng non nớt và trẻ hơn so với bây giờ.
Xung quanh đứng cùng rất nhiều người Pháp, trên mặt anh là trầm tĩnh dịu dàng, nụ cười cũng nhẹ nhàng đạm đạm, mang theo nét trẻ trung mà cô không biết, chỉ có cặp mắt kia giống hiện tại như đúc, sáng ngời thâm thúy như ánh sao sáng trong bầu trời đêm, không thể bỏ qua.
Ông cụ vươn tay về phía Thư Tình, nói bằng tiếng Pháp: “Xin chào, tôi tên là Marc, từng là thầy giáo của Cố Chi.”
*
Lúc Cố Chi trở lại hành lang, nhìn từ cửa sổ ra ngoài thì trời đã tạnh mưa, quả thật là tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Anh đến chỗ vừa rồi Thư Tình đứng lại thấy trên