Polly po-cket
Người đẹp phải mạnh mẽ

Người đẹp phải mạnh mẽ

Tác giả: Cúc Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329051

Bình chọn: 9.5.00/10/905 lượt.

ình ăn chán lắm”. Rồi người ấy lại quay sang nói với những người cùng bàn: “Mấy anh em ngồi lui vào để chỗ cho người đẹp”, tiếp sau đó là tiếng xê dịch của những chiếc ghế.

Mặc dù mặt đỏ bừng như quả cà chua, chỉ muốn chui xuống đất, nhưng Vệ Tử đành phải bê đĩa cơm lên đi về phía họ, trước những lời mởi nhiệt tình như vậy, nếu cô từ chối thẳng thừng thì từ nay về sau đừng nghĩ đến chuyện kết thân với mọi người, điều thông thường này cô rất hiểu.

“Vừa may, khi dẫn chương trình cô phải phối hợp với Lý Lỗi, vì thế làm quen trước một chút cũng sẽ tốt hơn.” Lưu Bân vừa ăn vừa cười, nói với Vệ Tử.

Vệ Tử ngẩng cái đầu nãy giờ cứ cúi gằm lên, chạm phải một đôi mắt sáng rực lúc này đang nhìn mình không chớp, thì ra đó là người chào cô lúc trước.

“Lý Lỗi và Vệ Tử cùng dẫn chương trình, chiều cao và ngoại hình tương đối phù hợp, có điều Vệ Tử rất khiêm tốn lại e dè, Lý Lỗi, cậu phải chú ý quan tâm, giúp đỡ cô ấy đấy nhé.” Lưu Bân phân tích, tiện thể dặn dò.

“Tất nhiên rồi ạ, có cơ hội được phục vụ người đẹp là điều vinh hạnh của em!” Lý Lỗi tỏ ra là người rất thích nói, và tính cách cũng tốt, vì anh ta vừa dứt lời thì xung quanh vang lên những tiếng “xùy”, nhưng Lý Lỗi không tỏ ra tức giận mà vẫn vui vẻ như thường.

Ở một chiếc bàn lớn với gần chục con người mà chỉ có một mình cô là con gái, tuy Vệ Tử không đến mức ngồi không yên nuốt không trôi, nhưng cũng thấy rất ngượng, cô vội vàng và nốt chỗ cơm trong bát rồi tìm cách tháo lui.

Chính vì như vậy không những không tìm được cơ hội từ chối, mà còn làm quen với cả người dẫn cùng mình, Vệ Tử cảm thấy càng rối trí hơn. Đang cân nhắc xem có nên một mình đến gặp Lưu Bân nói về vấn đề này không thì chuông điện thoại trong khu ký túc xá vang lên, nghe tiếng thì biết đó là cuộc gọi nội bộ, không biết có phải là của Lưu Bân không?

“A lô, Vệ Tử phải không? Tôi là Lý Lỗi đây.” Vệ Tử nghe thấy những lời ấy, suýt nữa thì chẳng kịp phản ứng, vì giọng nói đó rất mềm mại rõ ràng, hoàn toàn khác với giọng nói sang sảng lúc ở nhà ăn, nhưng rồi cô lập tức nhớ đến cái danh “người dẫn chương trình” đáng thương của mình.

“Bây giờ cô có thời gian không, chúng ta tới phòng tự học để cùng xem lời dẫn, được không?” Lý Lỗi nói với vẻ vô cùng nhiệt tình.

“Chuyện ấy, Lý Lỗi này, tôi vẫn chưa kịp nói, tôi sợ rằng mình không làm nổi người dẫn chương trình đâu.” Vệ Tử giải thích một cách khó khăn, rồi bỗng nhiên trong đầu lóe lên một ý nghĩ: “Hay là anh nói với thầy Lưu được không? Nói rằng tôi ngốc lắm, không sao nhớ được lời thoại, hoặc là nói anh không muốn dẫn chương trình cùng với tôi”. Con người Lý Lỗi xem ra rất nghĩa khí, một chút chuyện nhỏ này không lẽ lại từ chối.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, đến khi nói tiếp thì giọng của Lý Lỗi có vẻ trầm hẳn xuống: “Vì sao? Cô chưa nhìn thấy lời thoại làm sao biết sẽ không nhớ được, có phải là, thực ra cô không muốn dẫn cùng với tôi chứ gì?”.

“Không phải, không phải thế!” Vệ Tử vừa lắc đầu vừa xua tay, một hồi lâu sau mới nhớ ra đối phương không thể nào nhìn thấy những động tác đó của cô, cô vội giải thích: “Vấn đề là ở bản thân tôi!”.

“Trong điện thoại không thể nói rõ được, chúng ta tới phòng tự học để nói chuyện, được không?” Lý Lỗi quyết định.

Khi tới phòng tự học, Vệ Tử mang theo một khuôn mặt áy náy giải thích với Lý Lỗi rằng, mình là người mắc bệnh “gặp trở ngại về ngôn ngữ”.

Lý Lỗi nghe xong, cúi đầu suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên ngẩng đầu lên cười, nói: “Đó không phải là bệnh, chẳng qua vì cơ hội để cô nói trước đám đông không nhiều mà thôi, chỉ cần luyện tập mấy ngày là ổn. Trước đây tôi cũng không hay nói, sau đó thì chú ý rèn luyện về mặt này, kết quả không chỉ tài ăn nói có tiến bộ mà tính cách cũng có phần thay đổi, sao lại không bắt đầu thử từ bây giờ nhỉ?”.

Vệ Tử còn đang định phản đối thì Lý Lỗi đã nói: “Thực ra, khả năng ăn nói có vai trò rất quan trọng tới sự phát triển của một con người, ví dụ như cô làm rất nhiều nhưng lại không biết nói thì cũng không thể khiến người khác hiểu cô được. Hơn nữa, cơ hội thường qua rất nhanh, đến một môi trường mới, nếu dành cho cô cơ hội đầu tiên mà cô không biết nắm bắt, thì sẽ để lại cho người ta một ấn tượng tương đối xấu, sau này muốn có cơ hội cũng khó”.

Vệ Tử đáp với vẻ khó khăn: “Tôi thì lại sợ sau khi bước lên sân khấu rồi mới thực sự để lại ấn tượng xấu ọi người”. Cứ âm thầm lặng lẽ chẳng hơn là tiếng xấu lan truyền sao.

Lý Lỗi lấy ra mấy tờ bản thảo, nhìn Vệ Tử, nói: “Những lời cần thiết tôi đã viết ra cả rồi, chỉ cần cô học thuộc là được, cứ theo như cách nói của thầy Lưu, chúng ta đi con đường an toàn, thầy ấy còn chuẩn bị hai người khác thỉnh thoảng pha trò trong các tiết mục trò chơi”.

Vệ Tử đón lấy tờ giấy từ tay Lý Lỗi, nhìn vào những lời thoại trên đó được viết rất rõ ràng như kịch bản, ngay cả đến động tác cũng được để trong dấu ngoặc rành mạch, hơn nữa từ ngữ được dùng trong đó cũng rất trau chuốt, cứ như thơ, như nhạc. Xem xong, Vệ Tử ngẩng lên, lần đầu tiên cô quan sát kỹ chàng trai trước mặt.

Cảm giác được cái nhìn ấy của cô, Lý Lỗi đưa tay ra sờ gáy,