
ên tâm rồi, tôi sẽ về nói lại với cô Hà. Đó là thông báo vừa mới đây của cơ quan cô à?” Tối hôm qua mẹ Vệ Tử vẫn còn ở đây nhưng chưa thấy có tin tức gì.
“Không phải.” Vệ Tử có vẻ hơi do dự, “Là Nhiệm Nam Hoa trước khi tới đây gọi điện cho tôi”, nhưng đáng tiếc anh ta vừa tới thì đã bị kéo ngay ra ngoài, chưa kịp hỏi kỹ, lát nữa cô sẽ gọi điện về hỏi Lưu Bân vậy, tin này cần phải biết chính xác mới được.
“À, thì ra là vậy.” Thời Viễn lấy giấy bút ra viết lên đó một loạt con số, đưa cho Vệ Tử, “Vậy cô cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, trên đó là số điện thoại của tôi, có cả điện thoại của khoa nữa, nếu có việc gì, cô cứ gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Nhận tờ giấy, ãi tới khi Thời Viễn chào ba người bạn cùng phòng của cô rồi rời đi, Vệ Tử vẫn cứ ngây người ra.
Rốt cuộc Thời Viễn đi xa rồi, Vũ Di là người đầu tiên nhảy lên giường của Vệ Tử: “Cô nhóc, rung động rồi chứ gì, mau khai hết sự thật ra!”. Tò mò, cô ấy lại tò mò muốn biết chuyện của người khác! Có trời biết, kể từ khi rời khỏi mái trường và vào cái “công ty hạng nhất”, Vũ Di mất đi biết bao nhiêu cơ hội nghe lỏm chuyện của người khác.
Dương Sương cười lạnh lùng: “Các cậu nhìn A Tử mà xem, dù chỉ một chút tình cảm cũng không biết cách giấu, sớm muộn gì cũng bị người ta nuốt sống thôi. Có điều cũng phải nói là, không hiểu sao, mình không thích anh chàng Thời Viễn này.”
“Cần cậu thích làm gì?” Cuối cùng Vũ Di cũng tìm được cơ hội để dành cho Dương Sương một cái nguýt, “Chỉ cần A Tử có thích hay không là được rồi. Hơn nữa, anh chàng bác sĩ ấy rất đẹp trai, gần đây mình cũng thích thiên sứ áo trắng!”
“Cần cậu thích làm gì?” Dương Sương nhắc lại nguyên câu của Vũ Di, chỉ một gậy khiến cô nàng phải gục ngã, rồi nguýt lại Vũ Di một cái mạnh hơn, dùng vẻ cay độc rất riêng của người họ Dương trả miếng: “A Tử thì thiếu một sợi gân, còn cậu thì chẳng có sợi gân nào cả, đúng là đồ si tình mềm yếu, hễ thấy chàng trai nào được mắt một tí là quên hết tất cả.”
Vũ Di tức đỏ cả mặt, giơ nắm đấm lên định gây chiến, liền bị Lưu Hiểu Tinh giữ chặt lấy: “Thôi, được rồi đấy, các cậu muốn bị y tá lôi ra ngoài thật à?”
“Các cậu không thấy anh chàng họ Thời đó nói rất đúng sao? Vệ Tử gặp phải anh ta rất đen đủi, lần đầu tiên thì bị đập mũi vào cửa kính, lần sau thì say rượu, bây giờ thì bị đánh thành như thế này.” Dương Sương bình tĩnh trở lại, nói ra một lô những lý do.
Sao? Đây là những lý do khiến Dương Sương không thích Thời Viễn ư?!
Vệ Tử lại phải lên tiếng: “Tuyệt đối không phải như vậy! Mình bị va vào mũi trước, rồi say rượu và bị đánh xong mới gặp anh ấy!” Là cô không may mắn, được chưa, có liên quan gì đến người ta đâu?
“Dù sao thì cũng như vậy!” Dương Sương tỏ ra không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn đưa ra một câu hỏi khác: “Còn hai anh chàng kia thì giải quyết thế nào?”.
Chuyện công tử mặt lạnh quay lại với người cũ khiến mọi người rất ngạc nhiên, tiếp đó chủ nợ nửa năm trước lại bất ngờ nhảy ra, tình hình này, chỉ có thể dùng một chữ để miêu tả, đó là “Loạn”.
Nhiệm Nam Hoa và Ngụy Hoa Tịnh quen nhau, điều này khiến Vệ Tử thấy rất bất ngờ, nghĩ đến món nợ mới đây với Nhiệm Nam Hoa, bất giác Vệ Tử chau mày lại, một lát sau, dường như cô đã quyết định xong, bèn đưa mắt kiên định nhìn ba người bạn cùng phòng một lượt.
Trước cái nhìn của Vệ Tử, ba người đều thấy chột dạ nhưng không dám mạo muội lên tiếng phá tan vẻ bí hiểm đó.
“Mình có một việc này muốn nhờ các cậu giúp.” Vệ Tử ngượng ngùng nói, đây là lần đầu tiên cô lên tiếng chính thức nhờ bạn bè giúp đỡ.
“Làm gì? Không lẽ cậu định bảo mỗi đứa bọn mình giải quyết giúp một anh à? Vậy mình có được chọn trước không?!” Vũ Di cười híp cả mắt.
“Đúng là đồ mê trai óc lợn!” Dương Sương lẩm bẩm, Lưu Hiểu Tinh nhăn trán lại, xen vào giữa hai người, vội lên tiếng trước khi những lời cãi vã nhau của họ lại bắt đầu: “Nói bừa gì thế, mình có bạn trai rồi!”. Nói xong, bèn hỏi Vệ Tử: “Vệ Tử, cậu có việc gì khó giải quyết, cứ nói ra, bọn mình sẽ cố gắng giúp.” Cố gắng giúp, không có nghĩa là làm những chuyện đi ngược lại đạo nghĩa, ừm, như kiểu bỏ chồng lấy người khác chẳng hạn.
“Vậy các cậu ình vay một ít tiền, mình phải trả nợ!” Vệ Tử vô cùng cảm động trước tình cảm và sự nhiệt tình của các bạn.
“Trả nợ? Không lẽ cái anh chàng Ngụy trong Ngụy Trung Hiền đến đòi nợ thật? Nửa năm trước cậu chưa trả tiền ăn cho anh ta à?” Cả ba đều ngạc nhiên, không ngờ, việc “cần nhờ” vô cùng khó khăn ấy lại là chuyện này.
Vũ Di ngay lập tức trút cơn tức giận: “Sao không nói sớm, khiến mình cứ hồi hộp, cậu không phải là không biết, mình nghèo đến nỗi chỉ có mỗi tiền, cần bao nhiêu, nói đi.” Nói rồi, làm ra vẻ như người có rất nhiều tiền.
“Cũng không cần nhiều lắm.” Vệ Tử nói ra một con số, “Không phải là để trả Ngụy Hoa Tịnh, mà là Nhiệm Nam Hoa, mình làm bẩn quần áo và xe của anh ta.” Vệ Tử kể vắn tắt chuyện mình say rượu cho các bạn nghe, trong đó có bỏ qua một vài chi tiết vụn vặt.
Ba người bạn lại quay sang nhìn nhau một lần nữa: “Cậu làm bẩn quần áo và xe của anh ta như thế nào?”.Trời ơi! Sao lại có chuyện quan hệ thân mật gần gũi đ