
c rồi. Tôi không muốn làm người thất nghiệp. To tiếng với sếp chỉ mình tôi thiệt mà cũng chẳng ai thương nên đành nín nhịn.
Hôm đó về nhà tôi tắm rất lâu, riêng bàn tay bị ông ta nắm vào rửa đi rửa lại phải đến hàng chục lần. Tự nhiên tôi có cảm giác mình đã bị xâm phạm rất nặng nề, nhất là nhân cách. Lần này là tay, lần sau còn là gì thì tôi không thể nghĩ nổi. Từ bao giờ tôi lại biến thành một người trông dễ bị ức hiếp vậy? Hóa ra ở đời, chẳng cần biết đẹp xấu ra sao, tuổi cao hay thấp, cứ dưới quyền người khác thì đều bị người ta chà đạp.
Dim đứng bên cửa, nhìn tôi lạ lùng.
– Hôm nay em nghịch bẩn lắm à?
Tôi ậm ừ, không muốn nói khiến Dim phải lo lắng. Chuyện ở công sở, Dim không hiểu nhiều.
– Xí, anh biết thừa em nghịch gì.
Dim bĩu môi, đi vào trong lấy nước rửa tay rửa lại tay cho tôi.
Chắc Minh lại kể với anh ấy. Cái cô nàng này làm gì cũng giỏi, trừ việc giữ miệng, nhất là với Dim. Chỉ cần anh ấy cười hi hi mấy tiếng thì cô ấy sẽ khen dễ thương rồi nói cho hết luôn bí mật của tôi. Cô ấy rất dễ bị dụ dỗ.
Tôi thở dài, úp mặt vào lưng Dim.
– Em rất muốn chửi ông ta Dim ạ.
– Sao em không làm thế?
Dim hiểu tính cách của tôi, đáp lại thoải mái.
Tôi nhe răng cắn một miếng trên lưng Dim.
– Em sợ anh già…
– Hử?
Dim xoay mặt nhìn tôi, với lấy khăn lau tay cho tôi.
– Để anh nuôi em, em sợ anh già.
Tôi lè lưỡi trêu Dim. Lần trước anh ấy than thở với tôi như thế, tôi còn nhớ rất rõ.
Dim giang tay ôm lấy tôi vào lòng, vuốt tóc tôi.
– Anh rất thương em, chỉ sợ thương chưa đủ, chỉ sợ kiếp này thương không hết. Anh cái gì cũng có, mỗi quyền thế là không có. Anh cái gì cũng nhiều, mỗi tiền là không nhiều. Vậy nên không thể tới đánh cho ông ta một trận, không thể bảo em bỏ cái công việc này đi, không thể hứa nuôi em trong giàu có, chỉ có thể để em nhiều khi vất vả đau lòng cũng vẫn phải bên anh.
Nghe Dim thật lòng thổ lộ, nghiêm túc như vậy, tôi cảm thấy mình quả là một người phụ nữ may mắn. Tôi không biết tại sao Dim lại chọn yêu tôi trong số những người phụ nữ đã từng bước vào, bước qua đời anh ấy. Tôi cũng không biết tại sao Dim lại chịu hy sinh tình yêu cho một người chẳng có lấy một ưu điểm như tôi.
Người ta nói, khi yêu cần gì lý do. Nhưng tôi muốn bảo họ, họ nhầm rồi, hoặc là họ đang cố lừa gạt bản thân và mọi người xung quanh họ. Chẳng có ai yêu mà không có lý do cả, chỉ là có trước hay có sau thôi. Dim yêu tôi, luôn có một lý do duy nhất khác hoàn toàn với những lý do anh ấy nói với tôi. Lý do anh ấy yêu tôi, là vì anh ấy muốn chờ đợi tôi. Chờ đợi lòng tôi có anh ấy, chờ đợi tim tôi hướng về phía anh ấy và chờ đợi tôi thật sự muốn ở bên anh ấy.
– Vậy sao anh lại thương em?
Tôi thầm thì trong lòng Dim.
Dim không đáp.
Một giây, hai giây, ba giây, tôi véo vào vai Dim. Tôi chỉ kiên nhẫn được nhiều nhất là ba giây thôi.
Dim cựa quậy nhưng không buông tôi ra, lại ôm chặt hơn, cười mấy tiếng kỳ lạ.
– Bởi vì em mặc cúp C. Hehe.
Tôi mở to mắt, ngẫm lại những lời Dim vừa nói rồi giật mình dẫm vào chân anh ấy.
– Dựa vào đâu anh bảo em mặc cúp C?
Mỗi khi tôi xấu hổ, thường nói rất lớn tiếng. Tôi gần như quát lên với Dim.
Dim cười hì hì, chỉ vào giỏ quần áo dưới sàn.
– Ngày nào anh chẳng phơi đồ cho em, bra của em, anh cũng phơi mà.
Mặt tôi đen lại, mắng Dim một câu hư hỏng rồi chạy vào phòng ủ rũ một mình.
Tôi ôm lấy con Bột béo, gọi cho Minh tỉ tê, đau lòng nói bị Dim phát hiện cúp ngực nhưng Minh không cùng phe với tôi, cô ấy mắng mỏ, vợ chồng thì biết có sao, đau lòng nỗi gì. Tôi mới nhỡ miệng, bảo chúng tôi là vợ chồng trong sáng. Cô ấy hét toáng lên, bảo tôi bị điên, lại hỏi Dim sinh lý vấn đề à. Tôi đối với câu hỏi thô bỉ này quả thật không muốn tiếp nhận để trả lời, dập ngay máy và quyết định đi ngủ. Chỉ có điều cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, gọi cho tôi không được, cô ấy gọi thẳng cho Dim. Dim đưa điện thoại cho tôi, tôi bịt miệng không nói. Bỗng chợt nhớ ra, Minh là động vật ăn thịt, chuyện cô ấy muốn biết thì có trời mới cản được. Nhưng giờ đã quá muộn, tôi chỉ thấy khuôn mặt đang phởn quá độ của Dim. Anh ấy chui vào một góc nhà, ngồi hí hửng nói chuyện xem chừng vui vẻ lắm.
Đợi Dim nói xong, tôi đứng chống hai tay lên hông, vểnh mặt lên, dùng ánh mắt tra hỏi để nhận được sự khai báo.
– Em tập thể dục à?
Dim cũng làm giống tôi nhưng chẳng thấy có tác dụng gì, đành mở miệng hỏi.
Tôi thấy anh ấy cố tình nhưng cũng chẳng biết làm sao để bắt bẻ, đành hỏi thẳng.
– Minh hỏi anh cái gì thế?
– À!
Dim gật gù. “À” xong một tiếng ngắn củn, anh ấy bỏ đi luôn.
Tôi đi theo, mặt dày lân la hỏi chuyện.
– Anh trả lời em đi.
– Anh chẳng nói đâu, cho em tò mò mất ngủ.
– Anh không nói thì tối nay em sẽ ngủ sofa.
Tôi hậm hực đe dọa. Bởi vì Dim sẽ không cho tôi ngủ sofa. Anh ấy sợ tôi bị cảm lạnh, cũng sợ tôi ngủ không thoải mái nên lần nào tôi bị ốm anh ấy cũng tình nguyện đi ngủ sofa.
Nhưng ai ngờ, Dim vỗ tay vui sướng, cười híp mí.
– Bravo! Đêm nay Bột béo lại được ngủ giường rồi.
Nói rồi anh ấy cúi xuống, chơi đùa với con Bột béo đang lăn qua lăn lại giữa chân chúng tôi.
Tôi h