Polly po-cket
Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Người Phụ Nữ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Minh Châu Hoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3211331

Bình chọn: 8.5.00/10/1133 lượt.

y, giữa bọn họ, luôn nói rất ít, trừ cãi vả. . . . . . Thân Tống Hạo cũng không tiếp lời, cũng vừa vặn lúc này xe đã lái vào cửa chính, một bên anh dừng xe tử vừa lên tiếng nói: “Đến rồi, xuống xe thôi.”

Mễ Dương chu miệng nhỏ, tuy có chút không tình nguyện, nhưng ánh mắt lại lập tức bị căn biệt thự xinh đẹp tinh xảo hấp dẫn, mở cửa xe nhảy xuống, mặt cô hâm mộ nhìn chung quanh, “Chị, chị thật hạnh phúc, đây là lần đầu tiên em thấy một căn nhà lớn như vậy, lại xinh đẹp như vậy!”

“Anh rể, anh thật có tiền!” Mễ Dương dí dỏm lè lưỡi, rồi khuôn mặt nhỏ lại sụp xuống: “Anh rể, em thật sự có thể ở đây sao?”

“Dĩ nhiên.” Thân Tống Hạo đi tới kéo tay Hứa Hoan Nhan mở miệng cười nói.

“Quá tốt á…, em muốn đi chọn phòng!” Mễ Dương giống như một đứa bé vui mừng chạy vào trong biệt thự . . . Thân Tống Hạo đảo mắt một cái, cũng là thấy vẻ mặt không vui của Hứa Hoan Nhan, anh xoay người, ôm bả vai cô: “Nhan Nhan, Mễ Dương vào ở đây, em cũng không định vẫn ở riêng phòng với anh đấy chứ? Chuyển về phòng ở được không?” Lời nói của anh rất khẩn thiết, ánh mắt sáng quắc, hoàn toàn không thấy sự cợt nhả phóng túng thường ngày . . .Có lúc anh thật tốt, đối tốt với cô, rồi lại thu lại chút tâm tư ấy, anh thật sự muốn cùng cô tiếp tục cuộc hôn nhân thương mại này sao?

Chỉ là. . . . . . Cô đã quyết ly hôn làm sao lại đổi ý? Cô không dám bảo đảm, cuộc sống sau này cứ như vậy bình an hạnh phúc mà trôi qua không . . . . . Nhưng là, cô một chút cũng không muốn để cho Mễ Dương biết, cô và Thân Tống Hạo là thuỷ hoả bất dung, hơn nữa lại ở riêng, cô sợ thấy sự giễu cợt trong ánh mắt của Mễ Dương, cô ta từ trước đến giờ luôn cho rằng hơn cô, lần này nếu thật sự để cô ta phát hiện cái gì, không chừng sẽ cay nghiệt cười nhạo cô. . . . . . Nghĩ tới đây, cô hít thật sâu, rồi lại thở dài một cái, cô thật là khó chịu, tại sao da mặt mình luôn mỏng, cô cũng không phải là đang sống vì người khác?

“Anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sofa.” Hoan Nhan thật thấp mở miệng, đẩy anh ra đi vào biệt thự đi tới.

Thân Tống Hạo khóe môi nhếch lên, “Vợ à, em sợ anh sao?”

Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái đã kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh.

Chương 163: Cùng Ở Một Phòng

Anh mấy bước đuổi theo, cánh tay dài duỗi một cái kéo chặt hông của cô, thân thể mỏng manh lập tức dán vào trong ngực của anh, hết sức thân mật.

Đáy mắt anh có một nụ cười gợn sóng, trước sau như một vẫn là vẻ mặt côn đồ không đứng đắn, lại nhìn chằm chằm cô như vậy, đáy lòng Hoan Nhan hoảng hốt, cô sợ anh sao? Vừa không sợ, nhưng lại rất sợ, sợ sự dịu dàng này, biết đó chỉ là đoá hoa sớm nở tối tàn.

“Vợ à, anh có chuyện muốn cùng em nói.” Anh ôm ngang hông của cô lên trên lầu, trong phòng ngủ tầng hai rõ ràng truyền đến tiếng Mễ Dương vui sướng thét chói tai.

“Chuyện gì?” Hoan Nhan dần dần thích ứng với cái ôm này, cảm thấy chóp mũi lượn lờ đều là hơi thở của anh, mùi nước hoa quen thuộc, mùi thuốc lá quen thuộc, anh thật sự nên cai thuốc rồi.

“Gia gia thân thể vẫn không có gì khôi phục, hơn nữa khí trời chuyển lạnh, bác sĩ đề nghị gia gia đi Maldives nghỉ ngơi, nơi đó khí hậu bốn mùa như mùa xuân, đối với thân thể của gia gia mới có lợi.”

Vừa nói đến gia gia, thanh âm của anh liền mang theo nhu hòa và thương cảm, người từ nhỏ đến lớn mang theo anh ở bên người, hết lòng che chở nuôi lớn anh, tuy anh không có được tình thương của cha và tình thương của mẹ nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy cô độc và bị bỏ rơi, đều là bởi vì gia gia.

“Nếu bác sĩ đã nói như vậy, vậy thì mang gia gia đi thôi, chỉ cần gia gia có thể tốt, làm như thế nào cũng được!” Hoan Nhan không chút do dự mở miệng nói.

“Anh muốn đi cùng gia gia, gia gia từ trước đến giờ thương anh nhất, cha đi anh cũng không yên lòng, hơn nữa gia gia không thích ba, anh cùng đi với gia gia, gia gia mới yên tâm một chút.” Anh thở dài, đưa tay quấn lấy mái tóc dài của cô, vuốt ve: “Nhan Nhan, anh sẽ đi rất lâu.”

Cô không biết mình ôm lấy cánh tay anh từ lúc nào, gắt gao dùng sức, trong lòng một hồi khủng hoảng, rồi lại trống rỗng, nhưng lại nói không ra lời.

“Chỉ là. . . . . . Chờ đến sinh nhật em vào tháng mười hai, anh nhất định sẽ trở về.” Anh ôm cô, nhắm mắt lại đem cằm tựa lên trên đỉnh đầu của cô nhẹ nhàng mè nheo;”Nhan Nhan, còn có chuyện, em không nên cùng anh giận dỗi nữa, chúng ta sống thật tốt, có được hay không?”

Hoan Nhan chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, lời nói không ra miệng cũng đã khẽ gật đầu một cái.

“Chị, anh rể, em muốn ở đây!” Tình đang nồng thì lại bị Mễ Dương bất chợt chạy đến cắt đứt, Hoan Nhan lập tức đỏ bừng cả mặt từ trong ngực anh tránh ra, quay người lại, mới cảm giác khóe mắt một mảnh lạnh, không biết lúc nào thì rơi lệ rồi. . . . . .”Nha. . . . . . Anh rể, thật xin lỗi, em quấy rầy hai người . . . . .” Mễ Dương cười tủm tỉm mở miệng, lập tức xoay người, làm bộ như cái gì cũng không thấy, cười trộm.

“Em nói muốn nghỉ ngơi ở đâu? Chị bảo người giúp việc dọn dẹp.” Hoan Nhan cuống quít nhận lời của cô mở miệng, phá vỡ sự lúng túng của ba ngư