
ời.
“Chính là phòng này, ở đây có ban công thật xinh đẹp, hơn nữa gian phòng này rất lớn, em thích, em vẫn luôn nằm mơ muốn ngủ trong một căn phòng lớn như vậy!” Mễ Dương chỉ vào phòng ngủ chính, như một đứa bé lôi cánh tay của Hoan Nhan làm nũng . . . . . . Hoan Nhan sửng sốt, đó là phòng ngủ lớn của cô và Thân Tống Hạo, Mễ Dương lại muốn ngủ trong đó, chuyện này là như thế nào đây?
“Nơi này không được, Mễ Dương, đây là phòng của anh và chị em, những phòng còn lại tùy em lựa chọn, gian phòng lớn, mang ban công còn nhiều mà, không chỉ có một phòng này.” Thân Tống Hạo cười nói tự nhiên, lời nói nói ra khỏi miệng lại không phản bác được.
“Anh rể thật hẹp hòi. . . . . .” Mễ Dương miệng chu ra, vẻ mặt miễn cưỡng.
Thân Tống Hạo chỉ cười không nói, chỉ là nụ cười kia trong đó tựa hồ cũng mang theo một chút hàm ý.
“Vậy. . . . . .” Mễ Dương làm ra suy tính dáng vẻ, nghiêng đầu trong chốc lát, lại uất ức nói: “Em rất sợ trời tối, em muốn ngủ ở phòng sát vách, bằng không em rất sợ buổi tối . . . .”
“Tốt, anh nói ngoài phòng ngủ chính thì tùy em chọn.” Thân Tống Hạo ngược lại đồng ý rất sung sướng, nói xong cũng kêu Tần tẩu dẫn người đi sửa sang lại căn phòng cách vách.
Mễ Dương đụng tới một cái đinh không cứng không mềm, ngược lại ngoan ngoãn đi theo Tần tẩu đi xem gian phòng, Hoan Nhan nghĩ thầm, cuối cùng chỉ là một là đứa bé, nhanh như vậy liền lại cao hứng.
“Chị. . . . . .” Mễ Dương nhìn một cái Thân Tống Hạo đang ở bên bận rộn cũng là tranh thủ thời gian ghé vào bên tai Hoan Nhan giảo hoạt mở miệng nói: “Chị, em nói, em ngủ ở phòng sát vách hai người, vậy những lời nói trên giường buổi tối của hai người, em không phải là sẽ nghe rõ sao?”
Lời nói của cô ta vô cùng hạ lưu, nhưng trên mặt lại mang theo dáng vẻ ngây thơ của một đứa bé, Hoan Nhan muốn nổi giận, nhưng lửa giận này lại không thể phát ra, cô chỉ là hung hăng nhìn chòng chọc Mễ Dương một cái: “Hứa Mễ Dương, nếu em vẫn không thay đổi, chị cũng không quản em nữa.”
“Anh rể!” Mễ Dương lập tức cao giọng quát lên, vẻ mặt khoa trương nhìn về phía Thân Tống Hạo: “Chị nói không để ý đến muốn đuổi em đi. . . . . .”
“Hứa Mễ Dương!” Hoan Nhan thật sự không cách nào khống chế cơn giận của mình gầm nhẹ!
“Thật sự em sai rồi!” Mễ Dương le lưỡi cười một tiếng, sôi nổi chạy về phòng mình, Thân Tống Hạo quay mặt đi, cô ta lại lại đảo lùi một bước, nhỏ giọng nói: “Chị, anh rể trên giường nhất định rất tuyệt đi, em thật sự rất ghen tỵ với chị . . . . .”
Cô ta nhẹ nhàng cười một tiếng, lần này cũng đã có kinh nghiệm, không đợi Hoan Nhan mở miệng nữa, liền thật nhanh mà biến mất ở trong phòng. . . . . . Hoan Nhan sững sờ ở tại chỗ, chỉ cảm thấy lửa giận trong bụng không chỗ phát tiết, cô chợt hối hận, tại sao lại mềm lòng đồng ý với Hoàng Thư Quyên chăm sóc Mễ Dương, tại sao lại đồng ý để cho Mễ Dương vào ở trong nhà của cô, cô nên cho cô ta chọn một ngôi trường nội trú mới đúng. . . . . . Cô chợt cảm thấy mình đang dẫn sói vào nhà, chính là cảm giác này . . . . .”Thế nào?” Thân Tống Hạo từ phòng tắm đi ra, Hoan Nhan vẫn còn ở duy trì trạng thái ngây người ngồi tại chỗ không nhúc nhích, anh cười cười đi đến, nhẹ nhàng kéo cô: “Đi tắm, anh chờ em. . . . .”
Lành lạnh da thịt dán lên thân thể của cô, làm cho cô không chịu được run run.
Hoan Nhan chợt xoay người ôm chặt lấy anh: “A Hạo. . . . . .”
” Nhan Nhan làm sao thế?” Anh vuốt tóc của cô, ôm chặt lấy khuôn mặt của cô đặt vào trước ngực.
“Em có chút sợ. . . . . .” Hoan Nhan ngập ngừng mở miệng, đôi tay quấn chặt lấy hông của anh, cô ngẩng mặt lên, không nhúc nhích nhìn anh: “A Hạo, anh yêu thích em sao?”
Anh lập tức bật cười, hơi kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước còn đọng lại trên người của anh thấm ướt áo sơ mi mỏng của cô, đường cong đẹp đẽ trước ngực loáng thoáng lộ ra ngoài. . . . . .
Chương 164: Cùng Tắm
Anh lập tức bật cười, thoáng kéo thân thể cô ra một chút, những giọt nước từ trên cơ thể anh thấm ướt áo sơ mi mỏng manh của cô, trước ngực loáng thoáng lộ ra độ cong đẹp đẽ…Anh duỗi ngón tay ra, tà ác dọc theo hình dáng mơ hồ bên ngoài áo sơ mi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng tiếp xúc, trong đôi mắt ần chứa tình dục rõ rệt, ngắm nhìn cô thật sâu, tất cả, giống như trở lại mấy tháng trước, anh vẫn như cũ không kềm chế được phóng túng, cợt nhã phong lưu, hoa hoa công tử, mà cô, vẫn một thân ngượng ngùng, khi anh khiêu khích xuống dần đến gò cao thiếu nữ…”Đừng như vậy…” Cô vô lực đẩy anh, đáy lòng lại có thanh âm đang nhẹ nhàng kêu réo, muốn buông thả phóng túng một lần.
“Em có biết là em rất ác hay không? Đám cưới được ba, bốn tháng, vậy mà anh chỉ mới chạm qua em được hai lần, mà hai lần đó cách đây ít nhất cũng ba tháng rồi…” Anh cúi người xuống, từ cổ cô hôn nhẹ nhàng một đường đi xuống dưới, đầu tiên từ vành tai, sau đó là gương mặt, dây dưa hồi lâu, mới từ từ rơi xuống đôi môi đỏ thắm của cô…” Em thật muốn đày đọa chồng em sao?” Anh cắn vành môi cô, âm thanh khàn khàn rồi lại mập mờ.
Hứa Hoan Nhan không cách nào kháng cự, cô không có quên, người đàn ông này ở trên giường, thủ đoạn cao