
“Ha Ja ha, ngài quá khen rồi. Có điều, với ta mà nói, nữ nhi của ta so với kim cương tất nhiên là trân quý hơn gấp vạn lần.” Nữ nhi tài sắc vẹn toàn, luôn luôn sự kiêu ngạo của Vương Thiên Hữu.
“Cha, cha với An Đức Sâm tiên sinh bàn công chuyện, con không quấy rầy nữa.”
Vương Thiên Hữu nắm lấy tay nữ nhi, lưu luyến không muốn rời, “Bao giờ mới lại có thể cùng nữ nhi bảo bối của cha uống trà trưa?”
“Khi nào cha rảnh a, bye!” Kiễng mũi chân hôn lên má cha, Vương Ninh Hinh liền theo dòng người đi vào trong thang máy.
“A…” Vương Ninh Hinh vừa tạm biệt cha rồi đi xuống tầng, vốn định gọi taxi về Diêm trang, nào biết mới đi được vài bước, đã bị một người mạnh mẽ nắm lấy cánh tay. Tên sắc lang này thật to gan, ban ngày ban mặt mà dám làm chuyện xấu.
“Là anh!” Diêm Tính Nghiêu tuy chỉ nói hai chữ, nhưng cũng khiến cô không hô lên nữa.
“Nghiêu, sao anh lại ở đây?” Lúc này anh vẫn còn ở trường học mới đúng a!
Thở phì phì trừng mắt liếc cô một cái, Diêm Tính Nghiêu lập tức đưa cô vào chiếc xe thể thao màu đỏ bên đường, nhấn mạnh chân ga, xe lập vọt đi như bay.
Từ khi biết HinJ nhi rất dễ nhiễm phong hàn, Diêm Tính Nghiêu liền mang chiếc xe này đi sửa bởi vốn dĩ nó là chiếc xe thể thao mui trần, mỗi ngày đều dùng nó để đưa đón cô đi học.
A, nhìn sắc mặt anh chuyến sang màu đen, còn ánh mắt thì rực lửa, Vương Ninh Hinh biết anh không chỉ tức giận, mà còn là cực kỳ tức giận. Việc cấp bách nhất bây giờ chính là làm anh hạ hỏa, nhưng mà… lại không biết anh tức cái gì thì làm sao có thể khiến anh thôi giận được? Cô ngắm nhìn anh thật cẩn thận, quên đi, cô cứ ngoan ngoãn vậy thôi, chờ anh hết giận rồi nói sau!
Diêm Tính Nghiêu khi tức giận thực đáng sợ, thậm chí ngay cả những chiếc xe trên đường cái cũng bị vạ lây, né tránh không kịp, cô cũng không nghĩ ra vì nguyên cớ gì anh lại giận như vậy, đường về Diêm trang thông suốt, bọn họ nhanh chóng đã về đến nơi.
“Nghiêu, anh tức cái gì thế?” Một hồi sau đã đến phòng bọn họ, cô lập tức lên tiếng hỏi anh. Vừa rồi không hỏi vì sợ sẽ xảy ra tai nạn, hiện tại cũng chẳng còn gì phải kiêng dè nữa. Nhưng cô mới hỏi một nửa, cái miệng nhỏ nhắn đã bị chặn lại.
Diêm Tính Nghiêu hôn cô, tận tình hấp thụ mật ngọt trong miệng cô, hai tay vuốt theo đường cong ôn nhu của cô, vội vàng ôm chặt lấy cô, giống phải muốn cô tiến vào thân thể anh, cùng anh hợp làm một.
Ánh mắt đầy dục niệm đánh giá thân thể cô, làm cho cô cảm thấy thân thể của chính mình tựa hồ cũng dần dần nóng lên, ánh mắt anh cũng dao động theo tay anh, sở đến chỗ nào thì chỗ đó như có lửa thiêu đốt, cô không biết phải làm sao.
Vương Ninh Hinh không biết anh vì sao lại bất an lo lắng như thế, chỉ có thể trấn an anh. Hai tay chủ động ôm lấy cổ anh, thuận theo anh là phương pháp duy nhất của cô, mà biện mháp này cũng rất hữu hiệu.
Diêm Tính Nghiêu vừa hôn vừa ôm cô lại gần giường lớn, áp chế cô dưới thân mình, môi vẫn kề sát cô như cũ.
Cô cong người về phía trước đón nhận nụ hôn của anh, hai tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng chạm vào da thịt anh, tưởng rằng cách này có thể giải tỏa những âu lo và bất an trong lòng anh.
Anh nóng bỏng đoạt lấy mật ngọt của cô, tay bắt đầu không an phận dao động trên thân thể mềm mại đến mê người của cô. “Hinh nhi…” Anh ngẩng đầu lên, hơi thở khó khăn, trong mắt chỉ toàn là dục vọng. Nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô thật lâu rồi liếc cười một cái, môi anh hôn lên môi cô, đầu vai của cô, rồi nJẹ nhàng hôn nên chỗ cổ trắng mịn của cô, khiến cô co rúm lại, muốn né tránh anh.
“Đừng… Nghiêu…” Vương Ninh Hinh thở dốc không ngớt, khó thể nói đầy đủ cả câu.
Thanh âm rên rỉ khàn khàn rời khỏi miệng, hai tay vẫn giữ chặt lấy cô: “Em làm cho anh lo lắng gần chết, quỷ thật!”
Lại một lần nữa cúi người hôn cô, nhưng động tác dịu dàng hơn rất nhiều, trong lòng cô biết anh thật sự quan tâm cô.
Dần dần Jôn một đường dài đến trước ngực, anh càng hung hăng há mồm cắn nhai vạt áo của cô, lưỡi lưu luyến trên da thịt non mềm trắng nõn kia.
Tay anh cũng không chịu yên, đảo qua vạt áo trước, rất nhanh đã cởi bỏ nút thắt, quần áo cũng vứt ra, trực tiếp hôn lên thân thể mềm mại của cô, một tay giữ chặt eo, để cho cô không thể trốn tránh, cũng để anh càng dễ dàng thăm dò cô.
“Ưm…” Cô rên rỉ, dục Jỏa đã chìm xuống kia lại nổi lên, hai đầu gối như nhũn ra, thần trí cũng không rõ ràng nữa.
Mà vui đùa cách lớp nội y cũng không khiến anh thoải mái chút nào, anh thô lỗ cởi bỏ nội y của cô, bỏ mọi chướng ngại vật giữa hai người, môi cũng hôn lên nụ hoa kiều diễm kia.
Như có dòng điện truyền qua thân thể, cô chỉ có tJể rên rỉ, mấp máy môi, thân hình bất, cảm thụ nhiệt tình của anh.
Hạ thể bị dục vọng thiêu đốt, làm cho anh phải nín nhịn đến cực điểm, anh gầm nhẹ một tiếng, muốn giải mhóng hỏa nhiệt kia, nhưng thanh âm cảnh báo trong lòng cũng không ngừng vang lên, làm cho anh càng ảo não, không cam lòng nắm chặt tay lại.
Lý trí không thể chiến thắng dục vọng, anh lấy đầu lưỡi khẽ liếm từng tấc da thịt trên thân thể cô, đi thẳng vào nơi thần bí riêng tư kia, lấy ngón tay khẽ vuốt, cảm thụ da thịt non mềm ở đùi cô, cũn