
g cảm giác cô bị mình vuốt ve đến phát run.
Ngón tay xâm nhập vào nơi bí mật của cô, lập tức khiến cô kinh sợ. Cảm giác được hành động của anh, cô kJông nhịn được mà đong đưa thân hình, mà phản ứng vặn vẹo của cô càng khiến cho thân dưới của anh càng lúc càng khó chịu.
“Nghiêu… Nghiêu…” Cô nhịn không được, liên tục phát ra thanh âm yêu kiều.
Cảm giác được lời mời gọi của cô, Diêm Tính Nghiêu đem nụ hôn thiêu đốt đến trước ngực cô, để cho lửa nóng đang bành trướng của mình kề sát giữa hai chân cô mà cọ sát.
Trong đầu thanh âm cảnh báo lại vang lên, lựa chọn giữa lý trí và ham muốn Jóa ra gian nan đến dường này, anh cố gắng nhẫn nại, mà đầu thì không ngừng đổ mồ hôi, trên mặt do khắc chế dục vọng mà khó coi không dứt.
Anh xoay mạnh người ngồi dậy, toàn thân vì áp lực mà run run.
Động tác bất ngờ cùng vẻ mặt thống khổ của anh làm cô khó hiểu, dục vọng đã làm cô mê hoặc mất đi, cô tỉnh táo lại, lớm sương mù cũng tan ra, mắt mở to nhìn anh.
Khi anh buông cô ra, hai người đều đã thở hồng hộc, cô cơ Jồ như áo rách quần manh. Nếu không phải đúng lúc anh nghĩ lại, thì đây đúng là lần đầu tiên bọn họ có quan Jệ thân mật, anh căn bản vẫn chưa qua được cửa ải cuối cùng này.
“Nghiêu?”
“Anh tìm khắp nơi đều không tJấy em, nghĩ rằng em đã biến mất rồi.” Anh nhếch miệng nói.
“Anh ngốc, em không phải bọt khí, sao có thể biến mất? Em chỉ đột nhiên nghĩ đến đã lâu không cùng cha dùng trà, cho nên…” Cô nhỏ giọng nói.
“Anh đã nói rồi, mặc kệ em đi đâu, đều phải nói trước cho anh biết.” Anh đột nhiên vồ lấy đôi gò mềm mại của cô, thân thể chưa phát dục hết mẫn cảm vô cùng, hành vi thô lỗ này quả thực làm cho cô thống khổ, nước mắt bất tri bất giác rơi xuống, lại không dám phản kháng. Sợ vạn nhất làm tức giận anh, lại kJiến lửa giận của anh càng mãnh liệt hơn.
“Anh không phải đã nói sao, em đột nhiên nghĩ đến, khi đó anh đang đi Jọc, sao em có thể nói cho anh được?” Cô thật cẩn thận trả lời, sợ không cẩn thận lại chọc giận anh.
“Mặc kệ, em đã làm trái với ước định của chúng ta.” Anh buông tay ra, khẽ hôn lên nước mắt của cô, cúi đầu liếm nụ hoa mềm mại của cô, cô hô hấp khó khăn, cả người không tự chủ được mà run rẩy.
“Tốt thôi, là em không đúng, anh đừng như vậy, em nhận sai được không?” Cô cơ hồ là nín thở nói.
Ước định?! Dân chủ ở đâu? Căn bản là cá nhân anh cưỡng chế tự quy định. Nhưng Vương Ninh Hinh không có can đảm để nói ra, đây cũng không phải thời điểm để tranh luận cùng anh, đành phải tự nhận lỗi sai về mình. Bàn tay nhỏ bé của cô giơ cao lên, “Phạt cũng đã phạt rồi, em cũng không phải cố ý làm anh sốt ruột, tha cho em lần này đi? Em thề tuyệt sẽ không tái phạm.”
“Nếu tái phạm thì sao?” Anh lưu luyến nhìn thân thể cô không rời.
“Mặc anh xử phạt, tuyệt đối không có câu thứ hai!”
“Đây là em tự nói…!”
Nhìn Vương Ninh Hinh mê man ở trên giường, hai gò má đỏ bừng, thần sắc quái dị, Diêm Tính Nghiêu ảo não không thôi. Biết rõ thân thể cô thân thể yếu đuối, nhưng anh lại nhất thời mềm lòng đồng ý cho cô chơi bóng trong thời tiết này.
Tuy rằng là mùa đông, nhưng bởi vì gần đây thời tiết có ấm lên, nên ngày hôm qua Diêm Tính Nghiêu gọi một số huynh đệ bằng hữu đến Diêm trang chơi đồng thời làm tiệc thịt nướng, đồng thời cũng để Hinh nhi làm quen với bạn của anh.
Nào biết Vương Ninh Hinh thấy bọn họ chơi bóng vui vẻ, thì cũng muốn chơi, nhưng cơ thể cô lại ít vận động, thế nên kết quả là tối hôm đó, cô nói không tJể ăn nổi cơm, lúc ấy anh đã cảnh giác rồi, nhưng nhìn sắc mặt hồng nhuận của cô, anh tưởng chỉ là do buổi chiều ăn quá nhiều thịt nướng, nào biết đến ban đêm lại đột nhiên sốt cao.
Tuy rằng bác sĩ gia đình nói không có nguy hiểm gì, chờ cơn sốt qua đi thì sẽ không sao, nhưng thực ra trước đó, anh đã lên kế hoạch cùng cô đến suối nước nóng nhân dịp nghỉ đông.
“Thực xin lỗi, em không thể cùng anh đi du lịch tốt nghiệp rồi.” Giọng nói Vương Ninh Hinh có chút khàn khàn, mắt mở to, bộ dáng đáng thương. Lần này không biết bị bệnh gì, cô cảm thấy toàn thân đau ê ẩm, cả người đều bủn rủn vô lực, hại cô khổ sở chỉ muốn khóc.
“Đừng nói xin lỗi, sinJ bệnh cũng không phải lỗi của em.” Diêm Tính Nghiêu nằm lên giường, ôm cô vào trong lòng, “Dù sao đến đó cũng không có gì thú vị, nếu không phải vì muốn em đi giải sầu, anh cũng không muốn đi. Được rồi, vậy cũng không sao, chờ em khỏi anh, đến năm mới anh sẽ đưa em đi chơi Hawaii. Nơi đó mới thật sự là thiên đường của tình nhân!”
Nếu Hinh nhi không thể đi, anh cũng không muốn đi.
“Anh cũng không đi?” Cô kinh hỉ mở to mắt, lúc bị bệnh thì rất cần sự quan tâm của người khác, nhưng… Ánh mắt cô nhìn xuống dưới, lắc đầu nói: “Không tốt, anh đã hứa đi cùng A Duy và Phi Tử rồi. Hiện tại mà không giữ lời thì không phải mhép, anh nên đi, đừng lo lắng cho em. Trong nhà có nhiều người có thể chăm sóc cho em, em không có việc gì đâu, đến cuối tuần khi anh về, nhất định sẽ nhìn thấy em khỏe mạnh rồi.”
“Nhưng mà…” Cô bị bệnh a! Anh có lòng dạ nào mà bỏ mặc cô ở lại, còn mình thì đi du lịch.
“Đi thôi, không cái gì nhưng mà, em cũng không phải trẻ con, anh yên tâm đi.” Tuy