Polaroid
Người tình của đại ca

Người tình của đại ca

Tác giả: Tiểu Ngôn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323534

Bình chọn: 10.00/10/353 lượt.

ình, không ngờ lại có người dám tỏ vẻ khó chịu với Hinh nhi, thật đáng điên tiết!

Tôn Duy Ma và Triệu Phi nhìn nhau nhún nhún vai, trừng phạt Trang Lâm là đúng người đúng tội, bọn họ cũng chẳng muốn biện hộ thay cô ta, đỡ phải chịu mắng oan.

Nhìn căn phòng đầy quà tặng, Vương Ninh Hinh cũng chẳng vui vẻ gì!

Đêm Trung thu, trong giới kinh doanh Diêm thị có quan hệ rất tốt với đối tác, Diêm lão phu nhân lại là người đức cao vọng trọng đầy uy quyền, Diêm trang tự nhiên nhận được quà tặng từ khắp nơi gửi đến.

Vương Ninh Hinh cầm lấy những quà tặng vừa được mang đến, phát hiện tất cả chỗ đó đều là thuốc bổ, hơn nữa toàn là loại tốt. “Thím Vương, tôi thấy nhiều quà thế này, giữ lại cũng vô dụng. Ngoài những thứ tôi đã chọn ở đây rồi, còn lại thím cứ dựa theo ý thích của mọi người, phân phát lại cho người làm trong Diêm trang đi!”

“Thiếu phu nhân, cô… nói thật sao?” Quản gia Vương vừa mừng vừa sợ, nhóm người hầu vây quanh đó cũng không dám tin vào mắt.

Mệnh lệnh của thiếu phu nhân mà nói quả thực là như chúa cứu thế. Năm ngoái nhiều thuốc quý đều cất vào kho, nhưng chủ nhân lại không dùng đến, đều bị để quá hạn đến mốc meo, cuối năm tổng vệ sinh đành vứt bỏ, tuy rất tiếc, nhưng bọn họ cũng không có biện pháp gì.

“Đương nhiên, dù sao thì cất đi cũng không ăn hết, cứ đem chia sẻ với mọi người, những thứ này đều tốt lắm đấy.” Cô lấy một món quà tặng, “Thím Vương, mấy năm nay Diêm trang làm thím vất vả, thím hãy chọn vài thứ thuốc bổ ình. Thím Đoạn, thím Trần, bác Vương cũng đã lớn tuổi, thím cũng lấy cho bọn họ một ít.”

“Dạ, tôi biết rồi, thiếu phu nhân xin yên tâm.” Lời nói của thiếu phu nhân lập tức làm ấm lòng người.

“Vương Ninh Hinh, cô có phải quản gia hay không? Sao lại có thứ người xa xỉ thế này, Diêm gia dù có núi vàng núi bạc, sớm muộn gì cũng sẽ bị cô phá hết.” Trang Lâm vốn đứng ở cửa đã lâu, nghe thấy Vương Ninh Hinh định lấy quà tặng phân phát cho bọn hạ nhân trong Diêm trang, nhất thời nổi trận lôi đình. “Này những thứ đưa đến Diêm trang đều là hàng nhất phẩm, phải giữ lại cho chủ nhân dùng, sao lại có đạo lý đưa cho người hầu chứ, cô không thấy quá lãng phí sao?”

Tư thái khinh miệt của cô khiến người làm bên cạnh cực kỳ bất mãn, nhưng Trang Lâm là người thân của lão phu nhân, nên mọi người cũng không dám nói gì, nhưng vẻ mặt bất mãn lại không dấu được.

Vương Ninh Hinh liếc nhìn cô một cái, không biết cô tức cái gì. “Chính vì toàn là đồ tốt nên tôi mới đưa cho họ! Nếu giữ lại thì có thể ăn hết sao? Mà thuốc bổ này đều có thời hạn, quá thời hạn thì không thể dùng được nữa, đương nhiên phải thừa dịp này phát ọi người rồi. Tốt thôi, nếu cô muốn thì có thể lấy trước, rồi phân phát ọi người sau.”

Vương Ninh Hinh cố ý để cô ta quyết định, Trang Lâm cũng không cảm kích, ngược lại cho rằng Vương Ninh Hinh nói thế trước mặt người hầu, chẳng những làm họ bất mãn với cô, cũng là cố ý nhắc nhở cô, địa vị của cô so với người hầu cũng không khác biệt mấy, cho nên lửa giận trong lòng đột nhiên bốc lên, “Cô muốn tôi lấy trước? Tốt, tôi lấy toàn bộ.” Cô khiêu khích nhìn Vương Ninh Hinh.

Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức khiến mọi người mở to mắt nhìn.

Việc này là ngoài ý muốn của Vương Ninh Hinh, thực không ngờ Trang Lâm lại làm thế, còn ngang nhiên khiêu khích cô. Trang Lâm không khách khí với cô, nhưng nể mặt Diêm lão phu nhân, cô phải nhịn xuống. Nhưng cô ta lại như thế, sao còn có thể nhịn được nữa, cô ta làm vậy thì có khác gì mình là chủ nhà?

“Trang tiểu thư, thiếu phu nhân là nữ chủ nhân của Diêm trang, cô ấy mới có tư cách quyết định mọi việc trong Diêm trang, cùng lắm cô chỉ là khách, cái gọi là khách qua mặt chủ, không biết Trang tiểu thư đã nghe qua chưa?” Đoạn Chi thấy Trang Lâm làm vậy, không thể nhịn được nữa.

Bình thường Trang Lâm nói chuyện với thiểu phu nhân đã rất lạnh nhạt, khiến cô tức giận muốn dạy dỗ cô ta một trận, nhưng mà không ngờ cô ta lại không biết điều, ở trước mặt bao người dám công khai phản đối quyết định của thiếu phu nhân. Bằng cái gì chứ! Đoạn Chi nghiêm mặt lại, giận dữ trừng mắt nhìn cô.

“Làm càn, cô dám dùng loại khẩu khí này…”

“Tự trọng người trọng, cô không biết tôn trọng người khác, tự nhiên không thể yêu cầu người khác tôn trọng cô.” Vương Ninh Hinh chăm chú nhìn cô một lúc, rồi quay đầu dặn dò: “Thím Vương, mấy thứ này theo phương thức xử lý vừa rồi của tôi.”

“Dạ!” Quản gia Vương lập tức ra lệnh cho đám người bên cạnh bê chồng quà chất như núi ra ngoài.

Quản gia và nhóm người hầu động tác gọn gàng, tỏ vẻ muốn chứng minh ai mới là chủ nhân của bọn họ.

“Cô…” Trang Lâm vừa thẹn vừa giận, mặt xanh lên, đạp đạp chân, nổi giận đùng đùng chạy đi.

Trang Lâm vừa ra khỏi phòng, liền gặp lão phu nhân và dì Quyên trên hành lang.

Kỳ thật phương thức xử lý của Vương Ninh Hinh, trước đó đã hỏi qua ý kiến lão phu nhân, lão phu nhân còn rất hài lòng! Dù sao Diêm trang từ trên xuống dưới chỉ có ba chủ nhân, mà cuộc sống của họ muốn như ý, phải dựa vào nhóm người hầu ân cần hầu hạ, mặc dù tiền lương và tiền thưởng đầy đủ, nhưng có lúc thi hành những loại việc như thế này cũng