
thấy bộ dáng Thủy Băng Nhu, ranh mãnh cười nói.
“Đâu. . . . . . . Nào có? Anh gạt em.” Thủy Băng Nhu nhanh chóng lau khóe miệng, phát hiện miệng anh đang nở nụ cười xấu xa.
“Ha ha ha. . . . . . . Bé cưng thật đáng yêu! Ha ha ha. . . . . . .” Hoàng Phu Tuyệt cười vang nói.
“Anh, anh rõ ràng là đang khi dễ em, về sau em và bảo bảo không thèm để ý anh.” Thủy Băng Nhu làm nũng nói, thật hỏng bét, bị anh thấy được thần sắc hoa si háu sắc, đều là lỗi của anh, tự nhiên đi quyến rũ người ta.
“Ha ha ha. . . . . Được, được, anh không cười, không cười, ha ha ha. . . . . . .” Hoàng Phu Tuyệt tiến lên ôm lấy cả cô và cái chăn quấn quanh ôm vào trong ngực, trong mắt có nụ cười không che giấu được.
Ha ha ha. . . . . . Thật ra thì anh sẽ thích đứa bé, đều là bởi vì đó là cô sinh cho anh, chỉ cần là đồ cô thích, anh cũng sẽ thích, chỉ cần cô để ý đến anh là được, bé cưng của anh thật là càng ngày càng đáng yêu.
******
* Michelangelo di Lodovico Buonarroti Simoni (1475 –1564), thường được gọi là Michelangelo, là một hoạ sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhà thơ và kỹ sư thời kỳ Phục hưng Ý. Dù ít có những đột phá bên ngoài nghệ thuật, sự uyên bác của ông trong các lĩnh vực đạt tới tầm mức khiến ông được coi là một người xứng đáng với danh hiệu nhân vật thời Phục hưng, cùng với đối thủ cũng là người bạn là Leonardo da Vinci.
Tượng David, được Michelangelo hoàn thành năm 1504, là một trong các tác phẩm nổi tiếng nhất thời kỳ Phục hưng. (Dây là một bức tượng nam giới hoàn toàn không mặc gì và có đầy đủ cái cần có, nàng nào muốn biết thì vô google nha, ta không bít post ảnh minh họa, đợi hỏi lại cách post rùi bổ sung sau nha)
CHƯƠNG 87
Hoàng Phu Tuyệt tâm tình vui vẻ ra khỏi cửa phòng, kể từ lúc Gặp lại Thủy Băng Nhu nụ cười của anh cũng chưa từng bị đứt đoạn.
“Ah? Cô mau nhéo tôi một cái đi, không phải tôi đang nằm mơ chứ! Ông chủ tự nhiên cười với tôi! Ngài ấy lại cười với tôi!” Người giúp việc thứ nhất kích động nói.
“Thật, thật, oa, rất đẹp trai đó! Đòi mạng nha! Ngài ấy cũng cười với tôi nữa! Cô tránh qua một bên cái coi.” Người giúp việc thứ hai chen ngang người thứ nhất, kiêu ngạo nói, cô ta đối với bộ dáng của mình rất tự tin, mặc dù không có xinh đẹp như phu nhân, nhưng ở trong lâu đài cũng thuộc loại có một không hai.
“Ông chủ không phải là bởi vì phu nhân mất tích mà ngớ ngẩn chứ? Thật rất thê thảm.” Người làm nữ thứ ba đứng một bên lắc lắc đầu liền nói.
“Cô mới thê thảm đó, ông chủ cười đến sáng lạn như ánh mặt trời, nói không chừng ông chủ đã quyết định quên phu nhân, cái người quạ đen này, cô không có mắt nhìn à.” Người giúp việc thứ hai gõ đầu người thứ ba một cái nói.
“Đúng nha, đúng nha, tôi đã nói rồi, bằng vào tướng mạo cùng gia thế của ông chủ, làm sao có thể cứ trầm mê mãi trên người phu nhân cơ chứ.” Người giúp việc thứ tư gật đầu nói.
“Các người không hiểu rồi, tình yêu của ông chủ giành cho phu nhận là không cách nào có thể thay thế được, hừ —— một đám người nằm mơ giữa ban ngày.” Người giúp việc thứ ba khinh thường nói, ông chủ yêu phu nhân là quá rõ ràng, căn bản sẽ không có người nào có thể tùy tiện xen vào.
“Cô nói ai đó? Có giỏi liền lặp lại lần nữa xem.” Người giúp việc thứ hai bày ra dáng vẻ hung ác.
. . . . . . . . . . .
Một đám người giúp việc tụ tập ở chung một chỗ, tranh luận mùi thuốc súng càng ngày càng nặng.
“Toàn bộ mọi người không cần công việc này nữa sao? Chuyện của ông chủ còn chưa tới phiên các người đến bình phẩm từ đầu đến chân đâu.” Quản gia nghiêm mặt nói, đám người kia thật là càng ngày càng không có kỷ luật rồi, lại ở ngay trước mặt ông chủ nói những lời không hợp quy củ, nếu không phải là hôm nay tâm tình ông chủ tốt, bọn họ sớm đã bị đuổi ra ngoài rồi.
Đám người giúp việc đang tụ tập thấy vẻ mặt tức giận của Quản gia, tất cả cúi đầu chờ nghe ông ta trách mắng.
“A Lan, một lát nữa cô đem bữa ăn sáng vào phòng cho phu nhân, những người khác giải tán đi! Làm chuyện của mình cho tốt.” Quản gia lạnh giọng phân phó, tối hôm qua khuya lắm rồi, ông chủ mới ôm phu nhân trở về, vì vậy trong lâu đài cũng không có bao nhiêu người biết phu nhân đã bình an trở về rồi.
“Dạ!” Tất cả nhân viên mang theo dấu chấm hỏi rời khỏi đại sảnh, phu nhân trở về lúc nào? Thế nào họ cũng không biết.
“Ông chủ!” Quản gia cung kính đi tới bên người Hoàng Phu Tuyệt.
“Ừ, không cần đưa bữa ăn sáng cho phu nhân, mặt khác thông báo cho đầu bếp Doanh, kêu hắn chuẩn bị thức ăn có lợi cho phụ nữ mang thai, sai người mua về toàn bộ sách có liên quan đến phụ nữ có thai, còn nữa, nhất định phải tìm người chỉnh sửa thất tốt mấy con đường nhỏ cùng toàn bộ hoa cỏ trong lâu đài, không bỏ xót bất kỳ chỗ nào, tôi không hy vọng phu nhân ở trong thành bảo xảy ra chuyện gì, sắp xếp người giúp việc thông minh hoạt bát một chút ở bên cạnh để chăm sóc cô ấy. . .” Hoàng Phu Tuyệt giống như một bà lão nói không ngừng.
Quản gia vừa nghe phân phó của anh, vừa cố gắng ghi nhớ những chuyện cần làm. Thì ra là phu nhân mang thai, không trách được ông chủ lại có bộ dáng ngọt ngào như vậy, may nhờ phu nhân bình an