Polly po-cket
Nguyệt Lại Vân Sơ

Nguyệt Lại Vân Sơ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323963

Bình chọn: 7.5.00/10/396 lượt.

xa.

Dạ Điệt thấy vậy chỉ thở dài, cười nói: “Quả nhiên là đồng môn, tình nghĩa thắm thiết, làm cho người ta xúc động.”

Đẩy được Nghi Huyên đi, Thương Hàn đã không còn sức để chống đỡ nữa, toàn thân kiệt sức quỳ rạp xuống đất. Lửa vẫn cháy, đau nhức càng tăng thêm, hắn cắn răng chịu đựng, không muốn mình trở thành kẻ yếu đuối. Hắn mở miệng, thanh âm vẫn cao ngạo, “Mạng của ta là phủ Cức Thiên cứu, nếu muốn thì cứ việc lấy.”

Dạ Điệt lạnh lùng nhìn hắn, nói: “Suy cho cùng. Phản bội Cức Thiên, chỉ có một đường chết. Lệnh chủ rất tán thưởng ngươi, muốn ta giữ lại khung xương của ngươi để ngắm. Ngươi mau theo ta trở về, ngoan ngoãn hưởng thụ phần ưu ái này đi.”

Nói xong, Dạ Điệt nhẹ nhàng vỗ tay, đám khí đen dày đặc lập tức cuốn lấy Thương Hàn rồi biến mất. Dạ Điệt cười vô cùng hài lòng, trước lúc đi còn khinh miệt liếc nhìn thi thể của Tùng Yên cùng Thúy Đào một cái.

“Loài vô dụng như các ngươi, có thể giúp ta đến tận đây, cũng xem như chết có ý nghĩa đó…”

Tiếng cười của hắn vang lên âm trầm, bước qua vũng máu đỏ sẫm, thân mình biến mất giữa khói mù.

Chương 30

Lúc Nghi Huyên chạm đất thì cũng đã cách đó đến vài dặm. Cô đứng dậy định chạy trở về, nhưng chưa bước được bước nào thì đã ngã lảo đảo xuống đất. Độc của hương hoa Hòa Nhạc vì tác động lúc nãy mà tiếp tục hoạt động mạnh lên, vừa thiêu đốt thân thể từng đợt lại vừa hút hết sức lực của cô, khiến cô vừa vội vừa tức. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời bị mây mù che phủ, đấm xuống đất mắng: “Tự cho là đúng! Ngươi làm sao biết ta không giúp được ngươi! Đạo hạnh ngươi cao thì sao? Chẳng lẽ sẽ không bị thương sẽ không chết sao! Ngu ngốc!”

Cô mắng rồi mắng, nhưng thanh âm lại dần dần thấp xuống. Giây phút này cô đau lòng chỉ muốn rơi lệ. Nhưng ngay lúc này, lồng ngực cô bỗng thấy mát lạnh, dần dần xua đi sự nóng rực đang bao phủ toàn thân. Cô kinh ngạc, cúi đầu nhìn thì thấy trong vạt của mình có chứa một quầng sáng màu tối. Cô đưa tay tìm trong vạt áo, lấy ra một tấm gương nhỏ.

Tấm gương này đen như mực, ngay cả mặt gương cũng tối đen, hỗn độn không soi được chút hình ảnh nào.

“Tiềm Tịch?” Nghi Huyên nghi hoặc, nói ra này hai chữ này.

Tấm gương dường như nghe thấy tiếng gọi tỏa ra một chút ánh sáng.

Nghi Huyên thấy thế thì càng ngạc nhiên hơn. Tấm gương này có hình dạng vô cùng giống bảo kính “Tiềm Tịch” của Thương Hàn, ngoài kích cỡ nhỏ hơn thì hoàn toàn giống hệt nhau. Nhưng cô cũng có thể cảm giác được pháp lực của chiếc gương này lại yếu ớt vô cùng. Chẳng lẽ là ngay lúc khẩn cấp Thương Hàn đã lấy một phần của bảo kính Tiềm Tịch, hơn nữa còn dùng một chưởng kia để đẩy mảnh nhỏ này lên người cô? Nếu đúng như thế, chiếc gương này chính là manh mối để cứu người!

Nghi Huyên nghĩ đến đây, tâm tư cũng lập tức linh hoạt lên. Cô nắm chặt tấm gương, chống người đứng dậy, nhưng đành lực bất tòng tâm. Ngay lúc cô đang sốt ruột thì chợt có mấy bóng người bay tới, nhanh nhẹn đáp xuống trước mặt cô.

“Nghi Huyên, muội làm sao vậy?” Người nữ tử đứng đầu bước đến gần, thân thiết hỏi.

Nghi Huyên vừa thấy mấy người đó, thì vui mừng vô cùng, vội kêu lên: “Mặc Trà sư tỷ.”

Cô gái tên “Mặc Trà” lập tức cúi người xuống, đưa tay đỡ lấy Nghi Huyên, rồi hỏi: “Sao muội lại ở đây? Thương Hàn sư huynh cùng các đệ tử khác đâu rồi?”

Nghi Huyên kể lại giản đơn việc bị yêu ma tấn công bất ngờ, rồi Thương Hàn bị bắt đi, xong vội vàng hỏi: “Sư phụ đang ở đâu vậy?”

“Sư phụ dẫn các đệ tử còn lại đi tìm đường. Chỉ sợ trong cốc này bị giăng ma chướng làm nhiễu loạn phương hướng nên chưa thể tìm thấy đường.” Mặc Trà nói xong, lại quay sang nói với hai cô gái đằng sau, “Tư Ngải, Hạ Vi, mau dìu Nghi Huyên đi chữa thương. Mạn Lễ, Hạm Yên, các muội đưa đệ tử đi tìm tung tích của sư huynh. Ta sẽ đi thông báo với sư phụ.”

Mặc Trà còn chưa dứt lời, Nghi Huyên đã vội vàng ngắt lời nói: “Muội không cần chữa thương, hay để muội đi cùng mọi người!” Cô nói xong, liền nâng bảo kính trong tay lên, “Đây là của sư huynh để lại, nhất định có thể dẫn chúng ta đi đúng đường!”

Mặc Trà nhìn tấm gương kia, suy nghĩ một chút rồi gật đầu.



Lại nói đến Dạ Điệt sau khi quay về phân đà, liền giao Thương Hàn cho thủ hạ giam giữ, còn mình thì bước thong thả đến nơi ở của Phương Thanh.

Hắn vừa mới bước vào cửa viện, thì thấy đám hầu gái đang chơi đùa vui vẻ trong viện. Hắn ho nhẹ một tiếng, hỏi: “Chơi vui nhỉ? Việc ta sai các ngươi làm đến đâu rồi?”

Bọn hầu gái nghe thấy tiếng Dạ Điệt thì đều ngừng vui cười, kính cẩn đi ra đón hắn.

Một cô bé mở miệng, trả lời: “Dạ Điệt đại nhân, chúng tôi vẫn luôn theo dõi bọn Tiểu Cảnh đấy chứ. Nhưng mà lúc nãy vị ca ca kia hắn…” Cô bé nói tới đây, thì che miệng cười, một lúc lâu mới lại nói, “Hắn muốn yêu thương Tiểu Cảnh, nên đã dựng ảo ảnh lên che không cho chúng tôi xem.”

Cô bé vừa nói xong thì các cô khác cũng đồng loạt cười rộ lên.

“Còn có chuyện này sao?” Dạ Điệt nói, “Nhưng ta không tin. Phải tận mắt nhìn thấy mới được.” Hắn nói xong, lập tức đi lên phía trước, chẳng chào chẳng hỏi, tung chưởng đánh văng cửa phòng ra.

Bên trong phòng, ảo ảnh đã được giải trừ, c