Teya Salat
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329183

Bình chọn: 9.5.00/10/918 lượt.

ường, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, sau đó nhìn tới mấy vị bác sỹ kia.

“Mệt mỏi quá độ? Vậy lúc nào cô ấy mới tỉnh?”

“Cái này… Phu nhân mang thai, khó tránh khỏi việc thân thể sẽ thấy mệt mỏi. Cho nên chỉ cần ngủ một giấc thật ngon là được. c Về phần lúc nào tỉnh, chúng tôi cũng không dám nói, cái này là tùy thuộc vào phu nhân.” Bác sỹ nữ vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ. Người ta ngủ tới lúc nào tỉnh làm sao mà cô biết được. Xem ra mấy cái “truyền thuyết” đồn đại ngoài kia là thật.

Người ta đều bảo, hai thiếu gia phong vân một cõi Phàm thiếu, Lạc thiếu đều đã trở thành người vô cùng yêu thương vợ mình, lần này thực sự là được tận mắt thấy rồi.

“Mọi người cũng ra ngoài đi, nhớ dùng thuốc Đông y cho cô ấy.” Lạc Trạch nói xong cũng bước tới bên giường ngồi xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của Giang Lệ Lệ.

“À, vâng, vậy chúng tôi xin phép. f Tôi sẽ chăm sóc tốt cho sức khỏe của phu nhân.” Bác sỹ mau chóng lui ra ngoài. Lúc này làm bác sỹ cũng thật khó khăn, sơ ý một chút không khéo cái mạng nhỏ này cũng mất.

Lạc Trạch nhìn Giang Lệ Lệ đang ngủ say, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch ra. 9 Thật khiến anh đau lòng, khẽ đưa bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt cô, gạt nhẹ những sợi tóc trước trán sang một bên, im lặng ngắm nhìn cô, không nhịn được lại chậm rãi cúi xuống, hôn lên cái trán trơn bóng.

Lạc Trạch vẻ mặt dịu dàng nhìn Giang Lệ Lệ, nhẹ giọng nói: “Lệ Lệ, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ hoàn hảo.”

Trong giấc mộng Giang Lệ Lệ giống như nghe thấy những lời anh nói, khóe miệng khẽ giơ lên, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Về phần Phàm Ngự, vừa trở về liền nhận được điện thoại từ bệnh viện nói, An Tuyết Thần sắp sinh rồi.

Phàm Ngự nắm chặt tay An Tuyết Thần, nhìn trên trán cô đầy mồ hôi, đau đớn khổ sở kêu, khiến tim anh cũng như thắt lại. Anh chưa từng nghĩ việc phụ nữ sinh con lại khổ sở như vậy.

An Tuyết Thần nằm trên bàn sinh, bàn tay nhỏ bé được Phàm Ngự nắm chặt.

“A..” An Tuyết Thần khổ sở kêu lên.

Mấy vị bác sỹ nhìn cô: “Phàm phu nhân, dùng sức, phải dùng sức.”

An Tuyết Thần cắn môi, hơi ngửa đầu ra sau, dùng hết sức lực.

“A….”

Phàm Ngự ở một bên nhìn trên trán cũng đã đầy mồ hôi, nhìn vợ mình đau đớn, sao anh còn thấy mình đau hơn. Thật muốn trở lại khi Tiểu Niệm Ngự được sinh ra, anh không ở bên cô, làm thế nào mà cô vượt qua được đây?

“Vợ à, anh ở bên cạnh em, ngoan, thả lỏng một chút. 8 Anh sẽ ở bên cạnh em.” Phàm Ngự nắm chặt tay An Tuyết Thần, ở bên cô tiếp thêm sức lực.

An Tuyết Thần nhìn Phàm Ngự, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, tóc trên trán cũng đa bết dính cả lại vì mồ hôi.

An Tuyết Thần dùng sức “A”

“Ra rồi, ra rồi. Chúc mừng hai người, là một bé gái.” Các bác sỹ vô cùng hưng phấn, ôm lấy đứa nhỏ mới sinh.

“Oa oa” Tiếng khóc vang vang trong phòng sinh, nhà họ Phàm lại có thêm một cô bé xinh xắn nữa.

An Tuyết Thần híp mắt ngắm nhìn cô bé nằm trong ngực bác sỹ, nở nụ cười hạnh phúc rồi ngủ mê man vì quá mệt mỏi.

Phàm Ngự nhìn An Tuyết Thần mê man, trong lòng chợt khẩn trương, vội hô lên.

“Bác sỹ, vợ tôi hôn mê rồi.”

Bác sỹ ôm bé gái, nhìn về phía anh, mỉm cười nói: “Không có việc gì đâu, phu nhân là quá mệt mỏi thôi. f Sinh con thật sự rất mất sức, các cô (y tá) trước tiên cứ đẩy phu nhân ra ngoài đã.”

An Tuyết Thần được đẩy qua phòng bệnh cao cấp. Phàm Ngự nhìn đứa trẻ trong ngực bác sỹ, khuôn mặt nhăn nheo, cả người cũng đều là máu. 99 Đây là con gái anh sao? Sao lại…xấu như vậy, nghĩ tới đây, lông mày Phàm Ngự đã nhíu chặt lại.

“Sao đứa nhỏ lại xấu như vậy?” Phàm Ngự nhìn bác sỹ.

Khóe miệng bác sỹ giật giật, không phải anh ta còn có một đứa con nữa sao? Chẳng lẽ không biết trẻ con mới sinh da đứa nào cũng nhăn nheo như vậy sao?”

“Phàm tổng, lúc mới sinh ra, đứa bé nào da cũng nhăn như vậy hết. Qua một tuần là sẽ ổn thôi. Tôi đi lau rửa cho tiểu thư trước đã.” Nói xong, bác sỹ liền ôm đứa nhỏ ra ngoài.

Phàm Ngự lúc này mới hiểu ra, cởi áo choàng vô khuẩn, sải bước ra khỏi phòng mổ, đi tới phòng bệnh cao cấp. Hiện tại việc quan trọng nhất của anh là chăm sóc cho người phụ nữ đã sinh con cho anh.

Buổi tối, Giang Lệ Lệ từ từ tỉnh lại, mơ màng mở mắt, nhìn xung quanh, cô mới phát hiện mình đã về nhà, cô hơi nâng người lên, liếc nhìn xung quanh, hóa ra là phòng của cô và Lạc Trạch.

Giang Lệ Lệ ngồi dậy, đi dép vào rồi đi xuống lầu, liền nhìn thấy Lạc Trạch đang lúi húi trong phong bếp không biết đang làm gì. 5 Cô chậm rãi đi xuống cầu thang, đứng ở cửa phòng bếp, nhìn rõ Lạc Trạch đang đeo tạp dề. Anh làm gì không biết nữa.

“Anh đang làm gì vậy?” Giang Lệ lệ tò mò ngó vào.

Lạc Trạch nghe tiếng cô, vội bỏ cái muôi trong tay xuống, xoay lại nhìn cô, dịu dàng cười một tiếng rồi lại vội vàng bước về phía cô, ôm lấy cô, khẽ hít hương thơm trên người cô.

“Vợ à, em đã dậy rồi. Anh đang đun canh cho em, lát nữa là dùng được.” Giọng Lạc Trạch hết sức dịu dàng, ẩn trong đó là cưng chiều cùng yêu thương. 3 Anh thực sự là yêu cô gái này chết mất.

Giang Lệ Lệ hít hà mùi thơm trên người anh, nước mắt không nhịn được lại trào ra. 49 Thật là không tốt, từ đâu mà lại nhiều nước mắt như vậy chứ,