
bây giờ không phải anh ban đầu ư. Cá tính cùng phương thức xử lý giống nhau như thế.” An Tuyết Thần lo âu hỏi Phàm Ngự.
Phàm Ngự ôm An Tuyết Thần hết sức chặt, sau đó thở dài nói: “Tình cảm của bọn nhỏ, để bọn nó giải quyết, người khác căn bản không quản được.”
An Tuyết Thần thở dài một tiếng liền xoay người trở lại gian phòng. Lầu dưới, Phàm Niệm Ngự ngồi ở trên sô pha, trong đầu tất cả đều là vẻ mặt bị thương cùng khuôn mặt đầy nước mắt hôm nay của Lạc Anh. f Để cho anh phiền não không dứt. Nhưng có xị mặt không được. c Vẫn giằng co.
Lạc Anh trở lại phòng làm việc, đẩy cửa phòng nghỉ ngơi, liền đem mình đánh ngã ở trên giường lớn, cô nhắm mắt lại, trong đầu đều là tất cả những gì xảy ra tối nay. Hôm nay cô thế nhưng đánh anh ba bạt tai. 7 Từ nhỏ đến lớn cũng không ai đánh thắng anh, hôm nay cô lại đánh anh ba bạt tai. Còn dội rượu lên người anh.
Cô nắm khuôn mặt nhỏ của mình, được không giống như thật, cảm giác mới vừa nằm mơ. Cô mệt quá, thật sự rất mệt mỏi, gặp anh thế nào để cho mình mệt mỏi hơn. aa Trong óc cô tán qua chuyện tình khi bọn họ còn bé, còn có câu nói kia . Cứ như vậy, cô mệt mỏi, ngủ, ngủ. e Cô buồn ngủ.
*
Ngày hôm sau, sáng sớm một luồng ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất khúc xạ vào phòng nghỉ ngơi của Lạc Anh, khiến phòng làm việc vắng lạnh thêm một tia ấm áp. c Ánh sáng màu vàng hắt lên giường lớn, chiếu rọi vào Lạc Anh co rúc thành một đoàn bóng dáng màu hồng. b4 Cho cô một chút ấm áp.
Lạc Anh xoay thân thể của mình, sau đó mở mắt, đã nhìn thấy ánh mặt trời, cô nhất thời không thích ứng đưa tay nhỏ bé ra che chắn, lòng bàn tay rách chút da, lúc cô kích động hung hăng tạo thành.
“Tê, đau quá” Lạc Anh nâng người lên, nhìn lòng bàn tay mình có vết máu, liếc mắt nhìn thời gian, cô đi vào phòng tắm, dọn dẹp một phen, cũng may nơi này có mấy bộ y phục, chính là vì không có thời gian về nhà chuẩn bị, hôm nay dùng tới. Tối nay cô phải tham gia một bữa tiệc. Cô sẽ đi với Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ. Là một bữa tiệc rất quan trọng.
{Chú thích: Reynold sẽ xuất hiện}
Lạc Anh tắm xong ra ngoài, mặc một thân đồ công sở màu đỏ, cô không cần làm Lạc Anh lúc trước, hiện tại cô nhất định phải đem Lạc thị vươn xa, không thể để cho cha mẹ thất vọng.
Lạc Anh dùng một cây trâm ngọc đem tóc buông lỏng quấn lên, gương mặt tán lạc mấy sợi tóc rơi, đem gương mặt khéo léo lộ ra. Nhìn qua rất cao nhã, rất có phong cách. 5Cô khẽ mỉm cười, bước ra khỏi phòng nghỉ ngơi chuẩn bị đi họp, bởi vì cô biết rõ cô sẽ gặp phải người không muốn gặp phải, nhưng dù sao cũng lớn lên cùng nhau, chạm mặt là khó tránh khỏi, Lạc Anh, mày làm được. 7 Một thân lửa đỏ dán chặt, giày cao gót màu đen. Đem vóc người hoàn mỹ của cô bày ra ngoài.
Lạc Anh bước vào phòng họp, đã nhìn thấy một nhóm người đang chờ cô, dĩ nhiên người kia cũng ở đây, anh không có nhếch nhác như ngày hôm qua, nhiều hơn một ít khí phách, khí phách một người hiện đảm nhiệm chức vụ tổng giám đốc Phàm thị. 58 Nhiều hơn hơi thở buôn bán.
Lạc Anh cầm tài liệu đi tới, một thân đỏ rực hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người, gương mặt nhỏ, vành tai nho nhỏ, một đôi chân trắng noãn. Một đôi giày cao gót màu đen đi tới, ngồi vào vị trí thứ nhất mặt bên, dĩ nhiên chủ vị là tổng giám đốc Phàm thị, Phàm Niệm Ngự rồi.
Lạc Anh không có nhìn anh, chỉ nhàn nhạt mở miệng: “Không có gì cả, tôi tới trễ. Xin tiếp tục” Nói qua ngồi xuống, mở tài liệu ra, vết thương tay phải cũng để lộ ra.
Mọi người nhìn Lạc Anh một cái sau đó tiếp tục nói chuyện, đều là chút thành tích cùng quản lý về buôn bán. Lạc Anh nghe rất cẩn thận, căn bản là lựa chọn bỏ quên ánh mắt Phàm Niệm Ngự.
Phàm Niệm Ngự đem tay bị thương của mình đặt ở trong túi quần, nhưng từ khi Lạc Anh vừa tiến vào, ánh mắt của anh nhìn bóng dáng kiều diễm của cô, nhìn cô ăn mặc thành thục. 46 Nhưng lại liếc về lòng bàn tay bị cô chà phá đã sưng đỏ. Hấp dẫn ánh mắt anh, tuấn lông mày sắc bén, hoàn mỹ nhăn nhăn.
“Phàm tổng, không còn gì nữa, thành tích hợp tác tháng này cùng Lạc thị cũng không tệ, chúng ta được lời không ít. 36 Lạc tổng, ngài cũng nói chút đi.” Một vị cổ đông già nhìn Lạc Anh nói.
Lạc Anh bị điểm đến tên sửng sốt một chút, sau đó khép tài liệu lại, đứng trước bàn hội nghị, mở miệng dập khuôn, thanh âm rõ ràng khàn khàn, thấp chìm như vậy, không có hoàn mỹ ngọt giòn như thanh âm trước đây. Ngược lại rất là tang thương.
“Hợp tác tốt” Nhàn nhạt một câu nói.
Chương 159: Ngoại Truyện 27: Muốn Cô
Lạc Anh vô cùng giản tiện lời nói, lại làm cho người ta nói không ra cái gì, mọi người chỉ cười cười xấu hổ. Phụ họa nói.
“Ha ha, Đúng vậy, hợp tác vui vẻ.”
Phàm Niệm Ngự dùng một đôi con ngươi lãnh mị nhìn chằm chằm vào tay nhỏ bé bị thương của Lạc Anh. Lúc này Lạc Anh mới cảm giác ánh mắt nóng rực. a Sau đó đứng lên cầm tài liệu, nói.
“Vậy thì tan họp thôi.” Nói xong cũng đạp giày cao gót, thanh âm thanh thúy đẩy cửa phòng họp ra chuẩn bị rời đi. Mặc dù cô là Tổng giám đốc, nhưng có quyền lợi này, huống chi đây là Lạc thị.
Lạc Anh trở lại phòng làm việc của mình, đem mình ngã vào ghế, sau đó xoay qua