XtGem Forum catalog
Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Nhà tù nóng bỏng: Tổng giám đốc tha cho tôi đi

Tác giả: Ái Tình Hoa Viên

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326772

Bình chọn: 9.00/10/677 lượt.

ời chuẩn bị đính hôn đây?” Ký giả rốt cuộc hỏi vấn đề quan trọng nhất.

“Ừ, cái này sao? Cuối tháng này.” Lạc Anh trở lời lần nữa.

“Nhanh như vậy ư, được rồi chụp tấm hình cho hai vị.” Ký giả cầm máy chụp hình lên nói.

Lạc Anh ngồi ở bên người Kiệt Thụy, hai người cười rất vui vẻ, cho dù ai nhìn đều là một đôi hạnh phúc, trai tài gái sắc, gia thế xứng đôi.

“Được rồi, cám ơn Lạc tổng cho tôi cơ hội để tôi phỏng vấn ngài.” Ký giả rất cảm kích đưa tay nhỏ bé ra cười nói.

Lạc Anh nắm tay cô ta, cũng cười, vừa nhìn chính là phụ nữ đáng yêu.

“Đâu có, không tiễn”

Kiệt Thụy nhìn ký giả rời đi, thở phào nhẹ nhõm, nhìn Lạc Anh, gương mặt bội phục.

“Lạc Anh, em thật lợi hại, diễn giống như thật ấy.”

Lạc Anh liếc anh một cái: “Đó là tình cảm chúng ta tốt. Đương nhiên, ngày mai chờ xem tin tức mới thôi.” Nói rồi Lạc Anh cười đến vui vẻ. Lần này cô nhất định phải thoát khỏi lời thề của người kia.

Ngày hôm sau, các tòa soạn báo lớn cùng tờ báo đều là tin tức Lạc thị với công tử của công ty nước ngoài nổi danh sắp thành hôn, truyền đi đã sôi trào, hình của bọn họ rõ ràng, bao gồm đối thoại giữa bọn họ. Tivi cũng phát tin tức họ sắp đính hôn.

Cao ốc Phàm thị, Phàm Niệm Ngự nhìn đối thoại trên màn ảnh giữa Lạc Anh và ký giả, cùng hình, trên bàn là tờ báo sáng nay, con mắt Phàm Niệm Ngự trở nên tối tăm, cầm tờ báo lên, nhìn nụ cười hai người qua báo chí, xé nát ném vào thùng rác. Một đôi mắt chim ưng nhìn chằm chằm Lạc Anh trên màn ảnh, gương mặt cười thản nhiên. Còn có Kiệt Thụy bên cạnh cô. Hai tay Phàm Niệm Ngự đan nhau, tì cằm anh lên phía trên, gương mặt hung ác dọa người.

“Lạc Anh, xem ra anh cho em tự do quá nhiều, anh muốn bẻ gảy cánh chim của em.”

Phàm Niệm Ngự đập bể màn hình máy vi tính, trên mặt chính là tàn nhẫn, khóe miệng nâng lên nụ cười độc ác, khát máu, làm cho người ta nhìn vào máu chảy ngược.

Bên ngoài phòng làm việc, thư ký nghe tiếng vang bên trong, một ngày trái tim đều xách theo, thấy Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đi lên trước, nhỏ giọng nhắc nhở.

“Lãnh tổng, Bạc tổng, hôm nay tâm tình tổng giám đốc của chúng tôi không tốt. Các ngài hãy cẩn thận.” Thư ký tốt bụng nhắc nhở.

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn nhau sau đó nhìn thư ký nói: “Cám ơn”

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực vừa tiến đến đã nhìn thấy tàn tích đầy đất. Màn hình tivi cũng bể, máy vi tính cũng rớt bể. Sáng nay bọn họ đã nhìn thấy tờ báo cùng tin tức nên đi qua, tình huống tốt hơn so với bọn họ tưởng tượng, bọn họ còn tưởng rằng cậu ta sẽ túm tên ký giả đó.

Khóe miệng Phàm Niệm Ngự cười tàn nhẫn còn chưa có thu lại thì Lãnh Thiên cùng Bạc Dực đã tiến vào. Phàm Niệm Ngự nhẹ nhàng gạt tóc rơi trên trán mình, sau đó đem thân thể lười biếng tựa vào ghế dựa, cười như không cười nhìn hai bạn tốt của mình.

Lãnh Thiên nhìn Phàm Niệm Ngự vừa mới cười âm trầm, khiến cho anh rợn cả tóc gáy. Ngược lại Bạc Dực không có vẻ gì, thật ra thì tóc gáy trên người cũng đã xây dựng lên cả rồi.

Hai người đi tới trên ghế sa lon nhìn Phàm Niệm Ngự. Lãnh Thiên trêu đùa: “Niệm, vợ cậu thế nào lại trở thành vị hôn thê của người khác, cuối tháng thành hôn, cũng quá thần tốc rồi đấy. Bọn họ có thông báo cho cậu chứ?”

Bạc Dực cũng nhìn Phàm Niệm Ngự, bọn họ cũng không tin tưởng Phàm Niệm Ngự sẽ ngồi chờ chết, cậu ta không hành động?

Phàm Niệm Ngự dùng đôi mắt sắc bén nhìn Lãnh Thiên, sau đó thanh âm lạnh lẽo: “Không muốn đi Nam Cực thì câm miệng”

Lãnh Thiên ngoan ngoãn ngậm miệng, anh không muốn đi cái nơi chim không đẻ trứng. Bạc Dực cho Lãnh Thiên một cái mắt lạnh, ý là đáng đời. Bạc Dực nhìn Phàm Niệm Ngự nói.

“Niệm, cậu định làm gì?”

Phàm Niệm Ngự vuốt vuốt ngón út tay phải, sau đó khóe miệng khẽ giơ lên, mị hoặc không chút kiêng kỵ. Thanh âm thản nhiên nói: “Gãy cánh giam bướm”

Lãnh Thiên cùng Bạc Dực hơi sững sờ, nhốt? Lãnh Thiên nhìn Phàm Niệm Ngự nhắc nhở: “Niệm, côấy là thiên kim Lạc thị. Cậu không phải qua cửa ải cha mẹ cậu sao?”

Phàm Niệm Ngự chuyển cái ghế qua, nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ. Thanh âm trầm thấp khàn khàn. Tràn đầy khí thế vương giả, giọng nói không cho người khác cự tuyệt cùng chất vấn.

“Chỉ cần tôi muốn, Thiên Hoàng cũng không ngăn cản được tôi. Đối với cô ấy, tình thế bắt buộc”

Phàm Niệm Ngự đưa lưng mình về phía hai bạn tốt, thanh âm khàn khàn trầm thấp. Lãnh Thiên cùng Bạc Dực liếc nhìn đối phương. Thật là một người điên. Sự tình gì cũng dám làm, đây mới là Phàm Niệm Ngự sao? Một nhân vật truyền kỳ.

Phàm Niệm Ngự nhìn sự vật bên dưới, khóe miệng giơ lên. Lạc Anh, em sẽ phải trả giá thật lớn cho sự tự cho là thông minh cùng ngu xuẩn của mình. Tổn thương em, không phải chủ ý của anh, vô luận như thế nào em cũng là của anh, sẽ phải ở bên cạnh anh. Đây là số mệnh của em. Dù ai cũng không cách nào thay đổi sự thật này.

Chương 166: Ngoại Truyện 34

Lạc Anh với Kiệt Thụy ngồi ở cạnh Lạc Trạch, hai người cứ ngồi như vậy. Kiệt Thụy chỉ cười nhàn nhạt, khóe miệng rõ ràng cười nhưng trong lòng đã sớm mắng Lạc Anh vô số lần.

Lạc Trạch cùng Giang Lệ Lệ quan sát hai kẻ đầu sỏ gây nên trận xôn xao náo động. Giang Lệ Lệ nhìn con gái m