Nhật Kí Chàng Lọ Lem

Nhật Kí Chàng Lọ Lem

Tác giả: Time

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323763

Bình chọn: 7.5.00/10/376 lượt.

Chương 1

************

Có lẽ trên đời này, bạn khó có thể gặp được người có số phận “éo le” và “kì quặc” như tôi.

Tôi tên là Kuraichi Masako, năm nay vừa tròn 23 tuổi,nghề nghiệp là Magaka, nhà thiết kế quảng cáo và ti tỉ thứ liên quan đến Mỹ Thuật công nghiệp Manga…và hiện đang ca khúc thất nghiệp.

Này, bạn đừng vội chê tôi là loại Mangaka dởm, trước đây,tôi từng được nhận vào làm cho vài thương hiệu tạp chí.Nhưng cái lý do mà tôi bị hất cẳng ra khỏi nghành là một cái lý do vô cùng là vô lý : Nghèo!…Và một lý do khác tôi cho rằng là vô cùng ấu trĩ : Hay có những ý tưởng điên rồ.

Cái nghèo đeo bám tôi từ những năm đầu đời.Nó khiến tôi có một tuổi thơ vô cùng vất vả với những bộ đồng phục ba năm thay một một lần hay có khi là hết một cấp lớp.Nó cũng khiến tôi trở nên khác lạ với người khác khi không mua nổi ình một bộ dụng cụ mới, thường xuyên xin trợ cấp.

Nhưng đấy chưa phải là lý do khiến tôi không thể xin được việc làm.Tôi chúa ghét bọn nhà giàu, càng ghét bạo những câu chuyện tình lọ lem giữa những cô nàng nghèo rớt mồng tơi và chàng hoàng tử nơi cung điện xa hoa.Rõ là hai thế giới ấy khác xa nhau,giàu và nghèo là hai thế giới vô cùng khác biệt…vậy mà,họ bắt tôi phải vẽ và dựng nên những câu chuyện ngớ ngẩn như thế.Tôi không thích,và tôi phản đối, và rồi…bị đuổi việc.

Hiện giờ,tình trạng của tôi vô cùng là khó khăn.Từ năm tôi lên đại học,bố mẹ đã bắt tôi phải tự lập một mình như các anh chị.Tôi biết là ông bà muốn tốt cho tôi,nhưng chí ít ra cũng phải biết là nghề của tôi rất khó để phất lên.Bây giờ,tôi thất nghiệp và nghèo đến mức phải ăn mì gói (do thằng bạn thương tình cấp cho) cả … ba tháng trời rồi chứ ít hả?

Ôi trời ơi, có ai khổ hơn tôi không…? Tôi quyết định xách đơn đi xin việc,rong ruổi từ công ty này đến công ty khác và vẫn…thất nghiệp.Bạn bè bảo tôi quá cứng đầu,hiện đang khó khăn thì cứ xin quách công việc nào đó cho qua ngày rồi từ từ kiếm nghành nghề phù hợp.Nhưng mà tôi không thích! Bỏ tiền ra học mấy năm,tốn kém bao nhiêu, không lẽ lại không kiếm nổi một công việc phù hợp? 1

2 Hôm nay là ngày 1 tháng 4.Ngày quốc tế nói dối,nhưng công ty này lại dở chứng tuyển dụng nhân viên.Đây là một công ty quảng cáo, công ty chuyên lăng – xê nghệ sĩ, công ty vẽ thiết kế…Sao mà kiêm nhiều thế không biết! Mệt quá, chỉ biết là công ty này mới nổi lên chừng 2 năm,nhưng lại sớm có tiếng nên người ta xin việc nhiều.Gì đâu tuyển có 2 nhân viên cho phòng thiết kế, một aketing, một thư kí văn phòng.Tổng cộng là 4/142 người xin việc.

Số của tôi là 120, gần chót rồi nên ngồi chờ mỏi cổ từ hôm qua.Hôm nay lại là ngày “Quốc tế nói dối”, không chừng họ lừa mình bây giờ.Chả hiểu sao năm nay Tokyo lại mở hổi thi…nói dối, nếu ngày hôm nay,ai lừa được nhiều người nhất thì thắng.Chẳng biết cái công ty quái quỉ này có tham gia hay không, nếu có thì…chết toi tôi rồi.

“Ai là Masako? Kuraichi Masako?”

“Ah, là tôi!”

Mải mê nghĩ ngợi,tôi chẳng để ý là đã đến lượt mình.Cô nàng xinh như mộng đang xướng tên tôi đang đứng chống nạnh ngay trước cửa phòng đăng kí.Nàng xinh thật đấy,nhưng tôi có cảm giác là cô ấy đang nổi hết mạch máu lên…có lẽ kêu mãi mới thấy tôi lên tiếng.

“Mời anh đi theo tôi đến thẳng phòng giám đốc”

“Gì cơ? Không phải cô là người phỏng vấn sao?”

“Đúng,tôi là người phỏng vấn,nhưng anh là ngoại lệ”

“Ơ…Tôi mắc lỗi gì mà cô đưa tôi lên tận phòng giám đốc?”

“Đừng có nói nhiều,vào đi”

Cô nàng gắt,mở cửa phòng và đẩy tôi vào, sau đó nàng quay đi, còn lẩm bầm trong miệng những câu mà tôi nghĩ là mình đã nghe rõ từng chữ một :”Thấp người bé con, dở dở ương ương,lại còn điêng điếc, chả biết làm được gì”

Trời ơi,nàng quá đáng, đúng là tôi thiếu ăn,có thấp hơn người hơn nàng thật.Nhưng chắc gì nàng cao thật,hay là nhờ đôi giày 7 phân kia? Chà, chưa biết mèo nào cắn mỉu nào nha,tôi mà được nhận việc tôi sẽ cho cô biết tay… 2

3 Phòng giám đốc rộng thật.Lại ở tận tầng 30, điều hòa,chậu cảnh, trang ảnh…bao nhiêu là thứ trang trí đẹp ơi là đẹp.Chả biết ăn gì mà giàu thế, chả bù với tôi…chỉ có được cái quạt cà tàng sắp bung cả bù loong ốc vít vì nó là đồ cổ xài gần chục năm do cha mẹ thương tình cấp cho.

Quái lạ,ông giám đốc này mãi chẳng thấy đâu,chờ gần 10 phút mà có thấy tăm hơi đâu cả.Ah, hay là ông định thử sức kiên nhẫn của tôi? Ông yên tâm đi, từ bé,tôi đã phải luyện ngồi yên cắt hộp giấy cả 2,3 giờ đồng hồ,nhiêu đây thì bỏ bẽn gì.Chắc ông ấy định luyện cho nhân viên sau này khi vào việc là chỉ ngồi cả ngày mà làm.Nếu tập trung làm thế thì đúng là có tăng năng suất thật,nhưng rất hại cho sức khỏe.

“Xin lỗi,tôi có việc chạy ra ngoài…”

Ah, bây giờ ông mới vào đấy hả.Theo phép lịch sự,tôi vội đứng lên cúi thấp đầu chào, dù gì cũng là giám đốc…tương lai,làm mất lòng ổng, đuổi việc chỉ có nước ăn mày.(Lời tác giả : Đã nhận làm đâu mà sợ đuổi việc -_-)

“Ơ…”

Giám đốc kêu lên một tiếng đầy ngạc nhiên.Cái gì mà ngạc nhiên,chẳng nhẽ ông chưa từng thấy người nào mặc cái áo sơ mi trắng đi làm à.Đây là cái áo mới nhất của tôi, vốn là đồng phục đi học được một tên “khắc tinh” đền cho.Tôi thấy nó mới,lại mắc ti


Old school Swatch Watches