
ền nên cứ tiếc mãi, chẳng dám mặc, chỉ dám mặc đi xin việc cho nó mới thôi.Lấy le với giám đốc,chí ít ra cũng phải cho người ta thấy mình đàng hoàng chứ.
“Ah…Tưởng ai xa lạ,hóa ra là con nợ … hahahaha”
Ơ,cái ông này vô duyên nhỉ.Tôi với ông mới gặp nhau lần đâu,tôi nhớ là mình đã mượn tiền ứng trước của công ty này hồi nào đâu mà ông gọi tôi là…”Con nợ”.Trời ơi, tôi chúa ghét cái từ này, đây là cái “mĩ từ” mà thằng “khắc tinh” tặng cho tôi.Nó đeo bám tôi suốt thời cấp 3,mỗi lần nhắc đến là tôi muốn nổi điên.Ông quá đáng lắm,tôi nghèo,nhưng không phải là “con nợ” của ông đâu ông giám đốc.
Tôi ngẩn đầu lên liếc ông ta một cú nảy lửa,giờ thì tôi không tôn trọng ông nữa.Ai biểu ông không tôn trọng tôi.
“Ông…ah, anh bảo ai là “con nợ” của anh chứ”
Tôi vội chuyển “ông” sang “ anh”, giám đốc trẻ quá ta,chỉ bằng tôi là cùng.Nếu vậy thì càng không thể tha thứ được,còn trẻ mà đã ăn nói vô duyên, thật hết chịu nổi, đúng là miệng lưỡi lũ nhà giàu.
“Trời ơi, Kuraichi Masako, không gặp nhau mấy năm đã quên tôi rồi à”
Cái gì? “Không gặp nhau mấy năm”, tôi có quen anh hả? Trời ơi, coi điệu bộ kìa, lăn quay ra cái bộ ghế Salong mà cười.Vô duyên quá, mà anh ta là ai nhỉ? Ai mà gọi tôi là…là…”Con nợ”
“HAMAMOTO YUU”
“Exactly! Bây giờ mới nhớ ra hả?”
“Tôi không nhớ chắc ông trời cũng đánh cho tôi nhớ, anh…đồ đáng ghét”
Tôi thật sự nổi giận rồi đấy, đây chính là cái thằng “khắc tinh”, cái thằng đáng ghét làm tôi khốn đốn.Hừ, vậy là tôi đã nhận lầm người rồi, anh không phải là giám đốc.Người như Yuu mà có thể làm giám đốc thì chắc tôi phải là…tổng giám đốc.
“Sao, đến đây xin việc hả?”
“Ờ, có gì hông, tôi đang chờ giám đốc…”
“Er…tôi là…”
“Thôi khỏi nói nữa…” – tôi chặn miệng anh ta, hắn còn dám mon men lên chỗ của giám đốc nữa, kênh kiệu thật – “ Có phải là anh cũng xin việc giống tôi không, gia đình anh phá sản rồi, anh nghèo rớt mồng tơi rồi chứ gì?…hahaha tôi biết mà”
“Cái gì?”
Ơ cái tên này, hắn trố mắt nhìn tôi, sau đó từ từ bước đến gần tôi.
“Ê, anh định làm gì đó”
“Làm gì là làm gì?” – hắn, tên Yuu ấy, tiến đến sát hơn.Sát đến cái độ mà tôi nhìn rõ cái phần bên trong cái cổ áo không có Ca-ra-vát của hắn.Yuu dùng hai bàn tay ôm lấy mặt tôi và bắt đầu sụt sùi….ọe….
“Tội nghiệp Masako, có lẽ đói quá nên…bị điên”
Trời ơi, con sắp bị ám sát trời ơi.Người hắn nồng nặc mùi Rồ – ma – nồ, cái mùi “đàn ông đích thực”…ghê quá,cái mùi nồng nặc này đang bay quanh quẩn ngay trên lỗ mùi tôi.Á, cái tên này.Thấy tôi trợn mắt nổi điên hắn lại còn sụt sùi khóc lóc…sau đó hắn ôm chặt lấy tôi và cười như điên…ỌE…cái mùi…Tôi dị ứng nó…
“Ôi Masako yêu dấu, không ai nói cho cậu biết tôi là nhà tuyển dụng hả? Tôi là giám đốc!”
“AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA” 3
4 Tôi hét lên, dùng hai tay đẩy mạnh theo kiểu “vùng lên anh em ơi” và chạy một mạch ra cửa.Trời ơi, hắn…hắn mà là giám đốc thì đời tôi tàn rồi.Có chết cũng phải thoát khỏi chỗ này…á,mẹ ơi kíu con với…quái vật…
“Chạy đâu Masako…hehehe…”
Hắn cười…nụ cười mà tôi cho là man dại nhất.Yuu chạy đến và chặn ngay cửa, sau đó túm chặt lấy tôi lôi xềnh xệch trở lại trong phòng.Hắn lôi tôi lên cái ghế Salong và đè chặt tôi xuống đó…Á….Trời ơi…có ai kíu tôi không…
“Anh định làm gì, anh…”
Tôi trở nên hoảng sợ khi hắn bắt đầu tháo mấy cái nút áo trên của hắn và cả của tôi nữa…Và rồi thật kinh khủng khi hắn cúi xuống nhìn tôi cười…Á…Con sắp bị người ta cưỡng bức,trời ơi…
“Masako,làm cái gì zậy?”
Hắn tỏ ra ngạc nhiên tột độ khi mắt tôi trợn ngược lên đầy đau khổ và lấy tay nắm chặt áo.Còn giả bộ nhân từ nữa,tôi biết cái bộ mặt giả dối của anh rồi.Muốn thì làm đi, đừng có ở đó mà giả vờ hỏi han.Tôi nghiến răng nhìn hắn đầy thù hận,hắn ngớ mặt ra rồi bắt đầu cười lớn.
“Trời ơi, nãy giờ vật lộn với cậu nóng quá nên tôi mới tháo bớt nút ra,tiện thể tháo luôn cho cậu đỡ nóng.Cậu không cám ơn tôi còn nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống vậy?”
“…”
“Đừng sợ,tôi đê tiện đến mức phải cưỡng bức cậu đâu”
“…”
“Được rồi, cậu xin việc chứ gì,tôi nhận”
…Kinh hoàng…hắn nhận tôi???
“Sao,Masako không thích à?” – rồi, hắn cũng chịu buông tôi ra, và tử tế đến mức rót cho tôi một cốc nước táo ép.Ah, nước táo ép loại cao cấp…nhìn thấy nó là tôi muốn mê đi rồi…tôi thích nhất thứ đó…
“Hì…Masako vẫn dễ thương ghê, thấy nước táo ép với đồ ăn là mắt lại long lanh” – tôi cầm ly nước táo, bắt đầu đưa lên miệng uống,nhưng sau đó lại thôi ngay cái ý định đó…hắn…hắn…mới kiss vào má tôi một cái.Hắn định dụ dỗ tôi,tôi liền bỏ ly nước xuống bàn đánh bốp.
“Sao vậy, không thích uống à?”
“Không”
“…chứ sao…”
“Ai biết anh có bỏ bùa mê thuốc lú gì đó không, tôi sợ anh lắm”
“Bé ơi là bé…Anh không phải là thằng khốn đâu.Được rồi, anh không ép, chúng ta trở lại vấn đề chính”
…Chẳng biết có phải là tôi nhầm hay không,nhưng tự dưng thấy Yuu buồn.Có cái gì đó không vui thoáng qua trong đôi mắt hắn.Yuu quay lại bàn giám đốc,cầm xấp hồ sơ của tôi và đọc.
“Cậu vào làm phòng thiết kế,được không?”
“Thiết kế? Uhm…được…”
“Vậy tốt,cậu để lại số điện thoại,mai cậu đến để nhận việc rồi thảo luận lương luôn”
“Yuu,