
iờ thì tôi rút lại.Tôi nhào đến đè hắn ra cát và đánh thùm thụp vào vai và lưng hắn.
“Ui da…Masako, tha cho tôi, tôi thua”
“Có thế chứ!”
Tôi phủ tay đứng dậy sau lời cầu khẩn chân thành của hắn.Tôi quay về chỗ để đồ của nhóm và đi ngang qua cái chỗ hai người kia ngồi tâm sự.Usa cũng đang giỡn với Nguyên bằng cách cù liên tục vào cổ cậu ấy.
“Tha cho em đi anh”
Cậu ta vừa cười vừa nói.Phải nói là cười sặc sụa chứ.
“Vậy cho anh cái gì đi.Kiss nhé”
“Không được, ở đây quá đông người”
“Vậy thì….one night đi,em cấm cung anh gần 1 tháng rồi em có biết không?”
Anh “trả giá” và cậu ta cương quyểt từ chối.Lạ thật đấy, nếu người yêu của tôi mà yêu cầu như thế thì tôi sẽ đáp ứng liền.Và họ cứ như thế cho đến khi Nguyên gật đầu và Usa kéo đầu cậu ấy để đặt một nụ hôn thật dài khiến cậu ta không kịp phản ứng…Và tôi cứ đứng trân trân như thế mà nhìn cho đến khi cả đám kia quay lại và rủ nhau đi ăn trưa. 35
36 Chiều khoảng 3h thì Usa gọi điện cho từng phòng, rủ đi ăn ghẹ nướng, là một loài hải sản giống cua.Mọi người tập trung ở dưới khu vực gần hồ bơi và đi vào đất liền.Hòn Ngọc Việt nằm trên một cái đảo bao bọc bởi biển, nên bây giờ chúng tôi phải đi vào đất liền.
“Ông nổi quá ha Usami? ^^”
Yuu nói, khi chúng tôi đứng đợi tàu.Usa nổi hứng mặc cái áo hoa hòe hoa sói, cây dừa bãi biển.Thiệt tình là nhìn giống Hawaii lắm luôn.Thêm chút xíu họa tiết nữa là thành dân Hawaii rồi.
“Ờ há, sao hôm nay ông chơi nổi vậy?”
Cả bọn đồng loạt nhận xét.Yuu luôn luôn tuân thủ qui tắc của hắn, đen toàn diện, có được mỗi đôi giầy Adidas là trắng.Hiro thì quần Kaki trắng kem, mặc một cái áo 2 tay, tay dài đen và cái áo màu trắng.Shiho mặc quần túi hộp đen, và nhìn hắn có vẻ kênh kiệu sao sao ấy khi lúc nào cũng nhắm mắt nghe MP3.Tôi thích cái áo của Shiho, cũng là sơmi trắng cách điệu, nhưng dùng nút bấm cỡ lớn, hắn chỉ cài ba cái nút dưới cùng và đeo một chuyền dây đen.Còn Ryo em của Yuu, hôm nay cũng nổi hứng đen thui tối hù giống ông anh, nhưng cậu ta cũng mặc áo hai lớp, lớp trong trắng nên đi kế Shiho nhìn đỡ chỏi nhau.Còn tôi thì vẫn quần Jean loại đến ống chân và loại áo pull bó sát, thêm một vài phụ trang lỉnh khỉnh như dây chuyền… (chắc phải xử tên Ryo vì mấy bộ quần áo này của hắn).Nguyên thì mặc quần jean, nhưng lại xắn ống quần lên.Mặc áo sơmi ngắn sọc caro đỏ, nhìn trẻ con gần chết.Tất cả đều mang túi chéo hoặc Balô, nhìn xa xa thấy giống một đám ăn chơi >_
“Ngày mai, tôi với ông đọ xem ai nổi hơn hén?”
Yuu nói tiếp và cả lũ cùng cười thật lớn.Chúng tôi lên thuyền vào đất liền và đi mua ghẹ.Với một cái giá rẻ mà chúng tôi mua được nguyên một xô toàn ghẹ sống.Người bán còn mừng ơi là mừng khi Yuu trả tiền cho họ.Cuối cùng thì cả đám ngồi quây quần nướng ghẹ mà ăn.Mỗi người một việc, có chuyện ăn thôi mà cũng khó, làm bao nhiêu là công đọan.
Cuối cùng, chúng tôi rủ nhau thuê xe đạp đôi đi đâu vòng lòng chơi.
“Usa, ngày mai chắc tôi phải vào đây lần nữa.”
Yuu ngắc Usa và nói khi cả đám thuê được xe đạp và chuẩn bị chia ra đi.
“Cần gặp một đối tác, công ty tôi đã nhận trang trí nội thất cho nhà nghỉ của khu du lịch đó”
“Đưa tôi coi địa chỉ coi”
“Ok”
Hắn đưa cho Usa tờ giấy Fax địa chỉ.
“Gần đây, sẵn tiện đi luôn”
“Ok”
Yuu đáp lại, và quay sang gọi mấy người kia lại trong lúc chia xe mà đi, thật khổ.Rồi hắn quay sang tôi bảo tôi leo lên đàng sau xe của hắn, vì chúng tôi đi có việc.Tôi buộc phải leo lên, nếu không cần thiết thì tôi không dám ngồi chung xe với tên này.Tôi thề là như vậy đấy.
“Em đi chung với anh Hiro”
Ryo phát ngôn,bởi vì chúng tôi thừa biết cho đánh chết cũng không ngồi chung xe với Shiho.
“Ok, Ok, tôi sẽ đi một xe đơn, còn Shiho và Nguyên đi xe đôi.Masako và Yuu xe đôi, ok?”
“Ông đi xe đơn à?”
Hiro hỏi khi Usa nói sẽ để Nguyên đi xe đôi với Shiho.
“Nguyên xe dẫn các bạn đi một vòng, tí hồi quay lại đây, tôi dẫn Yuu đi có việc chút.Được không?”
“Ok”
Tất cả trả lời và rẽ ra hai nhóm để đi.
—
Mất mười phút để lội xe đến đó.Đi với Yuu đúng thật nguy hiểm,hắn cho xe đổ dốc cầu mà không bóp phanh rồi thường xuyên bóp phanh gấp làm tôi chỉ xuýt té nhào khi ngồi đàng sau. 36
Chương 8
37 “Dốc cầu không cao lắm, nên cái trò trượt dốc cũng không thú vị gì…”
Yuu lắc đầu nói, làm cái vẻ mặt thất vọng, trong khi tôi thở nhẹ nhõm. Dốc cầu chỉ thoai thoải, dốc nhẹ mà tôi đã muốn rụng tim rôi chứ nói gì…^^”
Usa luôn bám theo sau chúng tôi và luôn miệng nhắc nhở Yuu phải đi cẩn thận. Hắn là tay lái chính, lèo lái cả chiếc xe. Thế mà hắn cứ lạng qua lạng lại, ớn gần chết.
Chúng tôi đi một đoạn khoảng mười phút, dừng trước cửa một Resort bốn sao. Usa bảo đi thêm một đoạn vòng ra sau gửi xe thì thấy trong bãi toàn…xe hơi, còn không cũng… loại mắc tiền ở Việt Nam
“Tôi sẽ chờ ông ở quán “thư giãn”đối diện”
Usa bảo Yuu và qua đường. Àh, cái quán đó là quán kem, trông cũng…mẵ é >_
“Đi thôi Masako”
Yuu kéo tay tôi đi vòng cửa trước, trông cũng khá gần, đi khoảng năm phút.
………
………
………
“Anh không thể vào quán gặp giám đốc của chúng tôi và cũng không thể vào”
“Why ?”
À há………
Bảo vệ đã chặn