XtGem Forum catalog
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210150

Bình chọn: 10.00/10/1015 lượt.

n rất lớn.

Diệp Thiên Tuyết nhìn màn hình thấy hai chữ Ngụy Vũ, lắc đầu bật cười, nhận điện thoại: “Sao còn chưa ngủ”

Ngụy Vũ nửa tình, nửa mơ, cầm điện thoại trong tay, chợt có tín hiệu, giật mình trong giây lát rồi nhanh chóng mở điện thoại thầy tên của Diệp Thiên Tuyết, làm cho anh mừng rỡ. Cơ hồ không đợi nghĩ đến điều gì, cơ thể tự động phản ứng, nhấn số gọi lại.

Nhìn chằm chằm màn hình điện thoại đang kết nối, nhất thời Ngụy Vũ không hiểu được, tại sao mình lại gọi điện thoại.

Đợi đến khi trong máy truyền ra giọng nói êm ái của Diệp Thiên Tuyết, anh lại cảm thấy có chút run rẩy: “Tiểu Tuyết’

Diệp Thiên Tuyết nghe thấy giọng của Ngụy Vũ hơi khàn, thuận miệng hỏi: “trong người không khỏe sao, thế nào cảm thấy giọng cậu lạ vậy”

Bên kia lập tức tỉnh hẳn: “Sao thế, Tiểu Tuyết sao giờ chưa ngủ? Con gái không nên thức khuya à”

Diệp Thiên Tuyết thoải mái nằm xuống, thở dài một tiếng, mới trả lời: “Thành thói quen rồi, gần đây tranh thủ làm đề thi. Hơn nữa, bây giờ tớ cũng bắt đầu học khiến thức lớp 11, lớp 12”

Ngụy Vũ không hiểu: “Tại sao lại muốn học bây giờ, hiện tại mới là học kỳ hai của lớp mười mà”

Diệp Thiên Tuyết suy nghĩ một chút, nói với anh những suy nghĩ của mình: “Tớ không muốn học từng lớp, từng lớp, rồi mới tốt nghiệp cấp ba, lớp 11 tớ sẽ chuẩn bị thi tốt nghiệp, sau đó cố gắng học ba năm sau có thể tốt nghiệp đại học ”

“Sau đó thì sao?” Ngụy Vũ mang theo một chút mờ hồ hỏi cô.

“Sau đó, ra nước ngoài” Diệp Thiên Tuyết trả lời, “Mặc kệ tương lai tớ có phải tiếp quản sự nghiệp của gia đình hay không, học nhiều một chút vẫn tốt hơn. Ở phương diện này, trong nước kém xa so với nước ngoài, cho nên tự nhiên muốn ra nước ngoài học ”

“Nhưng mà, tại sao lại muốn học vượt như vậy” Ngụy Vũ vẫn như cũ không hiểu, “Coi như cứ theo trình tự học xong hết, tốt nghiệp đại học rồi đi không thì tốt nghiệp cấp ba có thể trực tiếp qua bên đó học đại học, không tốt hơn sao?”

Diệp Thiên Tuyết nằm trên giường lăn một vòng: “Có lẽ, chỉ vì tức giận với bản than, muốn chứng mình mình không kém cỏi so với người khác?” Nói xong, cô cười một chút, mới nói tiếp: “Chẳng qua là cảm thấy, cuộc đời là bể khổ, muốn cho bản thân một chút áp lực cũng tốt.”

Ngụy Vũ dở khóc dở cười: “Tiểu Tuyết, cậu mới 16 tuổi, được rối, năm nay 17 tuổi, thế nào lại nói ra câu cảm thán giống như bà già vậy”

Diệp Thiên Tuyết cười haha: “tại sao trẻ tuổi không thể cảm thấy cuộc đời khổ cực hả?” cô lại nghĩ đến kiếp trước, hai mắt nhằm nghiền, cảm thấy những thứ kia giống như đang diễn ra trước mắt cô. “Tiểu Mập, sau này không nhất định phải có ngày mai”

Mấy phút trôi qua Ngụy Vũ không có nói gì, Diệp Thiên Tuyết tưởng là anh đã ngủ.

Đang chuẩn bị cúp điện thoại, nghe giọng NGụy Vũ truyền tới: “Tiểu Tuyết cậu nói đúng, có một số việc, không thể cầu được. Cám ơn cậu, Tiểu Tuyết”

“Tớ với cậu, còn khách khí làm gì” DIệp Thiên Tuyết cười trả lời, thấy thời gian không còn sớn, liền nói Ngụy Vũ đi ngủ sớm, lại dịu dàng nói câu “Ngủ ngon”

Ở đầu bên kia điện thoại Ngụy Vũ cũng nói trả lời “Ngủ ngon”

Cúp điện thoại, Ngụy Vũ vứt điện thoại xuống giường, đặt tay sau gáy, nằm trên giường suy nghĩ.

Hôm nay Diệp Thiên Tuyết nói một câu, nhắc nhở anh một chuyện.

Có một số việc, Cứ lỗ lực là có thể làm được. Như vậy đừng để cho mình cùng người cầm tìm lỡ mất dip tốt gặp nhau.

Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh trở nên dịu dàng, vươn tay lên không trung, trên mặt lộ ra nụ cười tươi: “Nếu như vậy, mình cũng phải nộ lực rồi

“Ít nhất, trở thành người đàn ông có thể xứng với cô”

Sáng sớm thứ hai, Diệp Thiên Tuyết cùng Liễu Phỉ Phỉ đi học.

Tuy đã nói là xin phép, có thể cup cua lâu dài, nhưng Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, ngày đầu tiên đi học, còn cho thầy giáo chút thể diện mới được.

Liễu Phỉ Phỉ đối với việc cùng đi học với Diệp Thiên Tuyết thì rất là bất mãn, nhưng không có biểu lộ ra ngoài.

Ở nhà họ Diệp, cô vẫn chưa bằng được Diệp Thiên Tuyết, nếu nháo lên, có khi người chịu thiệt là mình.

Hai người không nói một lời đi vào trường, xem bảng thong báo chia lớp, Diệp Thiên Tuyết đi tìm phòng học.

Đến cưa lớp, mới phát hiện vừa rồi không có nhìn kỹ, lẩn chia lớp này, cư nhiên mình cùng lớp với Liễu Phỉ Phỉ.

Tăng Hàm và Ngụy Vũ cũng ở trong lớp, Vương Kỳ Ngọc đang cười như không cười ngồi ở phía sau, Liên Trân Trân đứng ở gần góc phòng, oán độc nhìn Liễu Phỉ Phỉ.

Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, quay mặt đi nói chuyện với Vương Kỳ Ngọc: “Xem ra chúng ta thật có duyên à”

Vương Kỳ Ngọc cười haha: “Điều này rõ rang tớ phải đi cám ơn thấy giáo mới được đối xử như vậy, sao cậu có thể ngây thơ như vậy.”

Diệp Thiên Tuyết không buông tha cho cô, quay sang véo một chút, Vương Kỳ Ngọc cong người, cười haha trốn đi.

Hai người đang đùa nhau, Tăng Hàm đứng ở bên cạnh, trong giọng nói có chút mệt mỏi: “Tiểu Tuyết, theo anh ra ngoài một chút được không? Anh có chút việc muốn hỏi em”

Ánh mắt của Liễu Phỉ Phỉ và Liên Trân Trân đều nhìn sang bên này.

Diệp Thiên Tuyết cười cười, ngẩng đầu nhìn anh: “Có chuyện gì, không thể ở đây nói chuyện được sao” Tăng Hàm thấy khó x