
Nhật ký báo thù
Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3210051
Bình chọn: 8.00/10/1005 lượt.
ô khẽ mỉm cười: “Anh còn muốn làm lính không?”
Tức thì giọng Trần Thiên trở lên phấn trấn : “Muốn, vô cùng muốn.”
Cầm điện thoại, Trần Thiên cảm thấy trời lạnh như thế này, lòng bàn tay của mình vẫn đổ mồ hôi, nhưng mà, âm thanh của hắn lại vô cùng trầm ổn: “Diệp tiểu thư cũng biết, tôi tuy là côn đồ. Thế nhưng khi xưa, ở quê mười tám dặm xa gần nổi tiếng thông minh, nếu không phải là mẹ mất sớm, nói không chừng bây giờ tôi cũng tốt nghiệp đại học.”
“Diệp tiểu thư đã cho tôi cơ hội này, tôi sẽ nắm chắc. Nhưng, tôi không hiểu rõ, Diệp tiểu thư sao lại coi trọng tôi . Tôi. . . . . .”
Nghe Diệp Thiên Tuyết ở bên điện thoại kia nhẹ nhàng cười lên, tiếng cười như lông vũ, nhẹ nhàng phất qua lỗ tai, cuối cùng rơi vào trong lòng hắn. Không chỉ làm hắn cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy, mà cả trái tim hình như cũng ngứa .
Kiềm lại đủ loại ý định chợt nhô ra, Trần Thiên nghe thấy Diệp Thiên Tuyết nói: “Bởi vì tôi biết anh là người có năng lực cũng đủ kiên định. Đem anh vào trong quân đội, coi như kết một thiện duyên đi.”
Nghe vậy, khiến lòng hắn nhảy lên tận cổ họng, hưng phấn đến sắp nói không ra lời.
Cúp điện thoại của Trần Thiên, Diệp Thiên Tuyết có chút mê muội nhớ lại giọng điệu bất thường của Trần Thiên, liền gọi cho Thi Yến Hàn.
Cô muốn hỏi, tại sao Thi Yến Hàn để cho Trần Thiên hỏi mình đồng ý mới được.
Điện thoại, Thi Yến Hàn không trả lời, nghe máy là một người đàn ông, âm thanh có chút thô lệ, nói chuyện giọng điệu lại hào hoa phong nhã: ” Yến Hàn đang tắm, có chuyện gì tôi có thể chuyển lời được không?”
Diệp Thiên Tuyết ở bên này điện thoại ngẩn ra, theo bản năng siết chặt di động.
Hít sâu một hơi, cô lộ ra khuôn mặt tươi cười: “Hùng ca chào anh.”
Đối phương cũng ha ha cười: “Diệp tiểu thư, chào cô. Không ngờ Diệp tiểu thư lại có thể đoán được là tôi.”
Độ cong khóe môi Diệp Thiên Tuyết càng sâu: “Vào thời điểm này, có thể ở trong phòng Yến Hàn tỷ, cũng chỉ có thể là Hùng ca thôi.” Đối diện Hùng ca cười vui vẻ : “Diệp tiểu thư gọi tới đây, có phải hay không vì nói chuyện của em gái Yến Hàn? Tôi còn chưa cám ơn Diệp tiểu thư chuyện giúp Hàn Yến chăm sóc em gái.”
Ngón tay Diệp Thiên Tuyết dùng sức nắm di động đến trắng bệch.
Cô cũng không quá ngạc nhiên chuyện như vậy sẽ bị Hùng ca biết, âm thanh bình tĩnh như trước: “Hùng ca quá khen, tôi thật ra thì cũng không làm được gì cả.”
Hùng ca cầm điện thoại, rót cho mình một ly nước.
Con gái Cố Trường Ninh lại có ý tứ hơn so với cô ấy cả ngày xuân thương thu bi và người cha không biết điều. Nhưng, vẫn là tiểu nữ sinh, lúc nói chuyện với mình giọng vẫn có chút run run.
Tuy vậy, hắn đối với cô vẫn có chút cảm kích.
Thi Yến Hàn đi theo hắn gần mười năm, tâm tư của cô ta hắn cũng hiểu. Cái thế giới này quả thật không thích hợp với Thi Yến Như loại người luôn có cuộc sống thuần khiết. Bây giờ Diệp Thiên Tuyết đưa cô ta đến công ty Cố gia làm việc, lại để cho người thay cô ta báo danh đi học, đốc thúc học hành, chăm sóc như thế với Thi Yến Hàn là tương đối hài lòng.
Thi Yến Hàn hài lòng, Hùng ca cũng liền hài lòng, nên cũng miễn cưỡng đối với con gái Cố Trường Ninh có chút hảo cảm.
“Ha ha, làm chính là làm, tôi cũng không phải loại người thấy mà xem như không thấy được.” Hùng ca cười lớn, “Chờ Yến Hàn ra, tôi sẽ nói cho cô ấy biết cô gọi gọi tới.”
Diệp Thiên Tuyết như trút được gánh nặng, nhỏ giọng cám ơn, cúp điện thoại, rồi liền thở phào nhẹ nhõm.
Cùng Hùng ca nói chuyện, sau lưng cô mồ hôi ròng ròng , sợ mình nói ra cái gì không nên nói .
Nghĩ đến vụ cháy vài năm nữa, Thi Yến Hàn chết, Hùng ca trọng thương, sau đó liền loạn hết lên, Diệp Thiên Tuyết cũng có chút chần chờ.
Cuối cùng cũng chỉ là một tiếng thở dài.
Khi Yến Hàn gọi đến, đã là hơn ba giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc này, giọng nói khàn khàn, âm thanh cũng uể oải mệt mỏi .
Diệp Thiên Tuyết ân cần hỏi thăm đôi câu, rồi liền đi vào đề tài chính, hỏi cô ấy sao lại ngăn Trần Thiên bọn họ lại. Thi Yến Hàn lập tức nghiêm túc: “Diệp đại tiểu thư, cô biết cô làm như vậy có ý nghĩa gì không?”
Diệp Thiên Tuyết trầm mặc, lại nghe Thi Yến Hàn nói: “Một người khi hít thuốc phiện, nghĩa là đã bỏ qua tất cả kiêu ngạo cùng tự ái, từ đó trong lòng chỉ có ma túy. Cái gì là đạo đức, cái gì là ranh giới cuối cùng đều không có. Diệp đại tiểu thư, cô và người kia có hận thù gì mà đối phó với kẻ đó như thế?”
Điện thoại bỗng im lặng, sau đó Diệp Thiên Tuyết mới cúi đầu nhỏ giọng: “Thù không đợi trời chung.” Ngừng lại một chút, cô nói, “Có một số việc, tôi không thể nói, nhưng mà, nó đã thực sự xảy ra, tôi không có cách nào quên đi.”
Thi Yến Hàn an tĩnh lại.
Đối diện người thiếu nữ này, giọng nói trong nháy mắt đã toát ra chán nản cùng mệt mỏi, dường như muốn đem cô ép tới không thở nổi.
Cô không hiểu, rõ ràng là tuổi trẻ vô tư sao lại như ông lão kể về chốn hồng trần. Kiềm chế lo lắng trong lòng, cô nói: “Nếu cô thật sự quyết định làm như vậy, tôi cũng. . . . . .”
“Không, không phải là tôi làm như vậy.” Diệp Thiên Tuyết nói, “Đây tất cả đều là chính cô ta tự lựa chọn.”
Thi Yến Hàn cái gì cũng nói không ra,