XtGem Forum catalog
Nhật ký báo thù

Nhật ký báo thù

Tác giả: Trường Không Ánh Tuyết

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329964

Bình chọn: 9.5.00/10/996 lượt.



Diệp Thiên Tuyết chỉ mỉm cười nhìn cô ấy: “Biện pháp khác, có thể dậy dỗ hai kẻ đó sao? Cũng chỉ là lột đi lớp áo hoa lệ của chúng mà thôi.”

Quanh cô có một hơi thở tàn nhẫn khó mà tưởng được, khiến Vương Kỳ Ngọc không tự chủ mà mình một cái.

“Tớ không muốn bọn chúng cơ hội xoay người, mà cũng không để bọn chúng có cơ hội.”

Vương Kỳ Ngọc há miệng, nhìn Diệp Thiên Tuyết, lại không biết nói gì.

Cô không biết Diệp Thiên Tuyết đã phải trải qua chuyện gì, nhưng có thể đoán được, không có gì là vui vẻ. Nếu không, trước kia cô ấy có chút ngây thơ, lại lanh lẹ như chú thỏ nhỏ, cũng không thay đổi thành như bây giờ, gương mặt lúc nào cũng chỉ mỉm cười, không lộ ra vẻ gì khác.

Không biết chân tướng mọi việc, cô sao có thể khuyên nói Diệp Thiên Tuyết đây?

Nghĩ vậy, cuối cùng cô cũng chỉ biết nói: “Cẩn thận chút, bản thân mình mới là quan trọng nhất “, rồi đồng ý giúp Diệp Thiên Tuyết.

Quả nhiên Liễu Phỉ Phỉ không hành động ngay, thậm chí cô ta còn cực kỳ dụng tâm tỏ ra mình rất tốt đẹp.

Diệp Thiên Tuyết cảm thấy, nếu như hai người bây giờ không phải là mình và Liễu Phỉ Phỉ, mà là người đứng xem, chính cô cũng đã tin rồi.

Cô cũng không tin, đây là chủ ý của mình Liễu Phỉ Phỉ. Bên cạnh Liễu Phỉ Phỉ cũng không có người giỏi bầy mưu như thế, điều này làm Diệp Thiên Tuyết có chút mơ hồ.

Một tháng này, ngoài mặt quan hệ của cô và LIễu Phỉ Phỉ vô cùng tốt.

Hai người ở nhà cũng sẽ nói đùa vài câu, thấy vậy vẻ mặt Diệp Hâm Thành hết sức phức tạp.

Diệp Thiên Tuyết nhìn ông ta mỗi lần đều như muốn nói gì, cuối cùng lại thôi, trong lòng liền cười lạnh. Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ bình tĩnh quay mặt đi, nhìn Liễu Phỉ Phỉ tươi cười

Bây giờ Liễu Phỉ Phỉ tương đối hài lòng rằng có thể lấy được sự tin tưởng của Diệp Thiên Tuyết, làm cô ta đánh giá sai bản lĩnh của mình đồng thời với Diệp Thiên Tuyết sinh ra mấy phần khinh bỉ.

Tiểu nữ sinh thật dễ lùa gạt. Cô ta không tự chủ nghĩ, mà lại quên chính mình cũng là một tiểu nữ sinh.

Suy nghĩ này Diệp Thiên Tuyết cũng đoán được mấy phần, nhưng không thèm để trong lòng.

Nếu như bị khinh bỉ một chút mà có thể làm đối phương vạn kiếp bất phục, vậy sao lại không làm đây.

Trưa thứ sáu, Liễu Phỉ Phỉ vừa từ trường trở về, đã la hét ngày mai rốt cuộc cũng không cần lên lớp, đi đến lôi kéo tay Diệp Thiên Tuyết: “Chủ nhật này chúng ta đi chơi được không?”

Diệp Thiên Tuyết mặc cho cô kéo, một tay khác lật tạp chí: “Đi đâu chơi?”

“Chúng ta đi cắm trại dã ngoại đi!” Liễu Phỉ Phỉ giống như hưng phấn, “Mùa xuân đến, hoa nở rộ, chúng ta đi Ngọc Sơn bên cắm trại, ở lại đó một buổi tối rồi trở về, chị thấy sao? Ban ngày còn có thể leo núi Ngọc Sơn .”

Diệp Thiên Tuyết ngẩng đầu lên, chưa kịp nói gì, Diệp Hâm Thành bên cạnh đã phản đối: “Không được, con gái đi ra ngoài, quá nguy hiểm.”

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn phùng má, nắm tay Diệp Hâm Thành làm nũng: “Cha, ba ba, cho chúng con đi đi, cùng lắm thì con sẽ rủ thêm mấy người cùng đi cùng. Con cũng không giống chị cả ngày lẫn đêm đều có thể chơi, khó khăn lắm mới có thể đi, cha không muốn cho con đi sao. . . . . .”

Diệp Hâm Thành bị cô ta nắm tay lắc lắc một hồi, nhưng mắt vẫn chỉ nhìn Diệp Thiên Tuyết.

Con gái lớn dường như không để ý chút nào, không biết đang nghĩ gì. Diệp Hâm Thành cũng ngây ngẩn.

Từ lúc nào thì ngay cả ý nghĩ của con gái mình cũng không đoán ra rồi.

Bỗng ông ta trở nên thất thần.

Đến khi Liễu Phỉ Phỉ không nhịn được bắt đầu dậm chân, mới lấy lại tinh thần, khoát tay áo: “Chuyện này ta không đồng ý.”

Liễu Phỉ Phỉ bất mãn rên một tiếng, quay đầu chạy đến cạnh Diệp Thiên Tuyết, bắt đầu cùng cô bàn luận xôn xao, hình như là muốn thuyết phục cô đồng ý, đi cùng.

Diệp Thiên Tuyết đang cầm điện thoại nhắn tin, qua một lúc mới lấy lại tinh thần, nhìn Liễu Phỉ Phỉ khẽ mỉm cười: “Được, tôi đi là được, nhưng, tôi muốn dẫn bạn đi cùng.”

Liễu Phỉ Phỉ không phản ứng kịp: “À? Chị sẽ mang ai cùng đi? Để người khác đi cùng làm gì, chỉ hai chúng ta không tốt sao?”

“Cô cũng thấy cha nói rồi, hai người không an toàn.” Diệp Thiên Tuyết cười đến rất dịu dàng, “Cho nên, phải rủ người đi chung. Cô cũng tìm người đi, bảy tám người cùng đi là được.”

“Bảy tám người quá nhiều.” Liễu Phỉ Phỉ bất mãn, “Em chỉ muốn đi chơi với chị, tìm nhiều người vậy làm gì. Chúng ta mỗi người tìm một người được không?”

Diệp Thiên Tuyết nhìn cô ta, khẽ mỉm cười: “Cũng được. Nhưng chỉ có hai người chúng ta thì tuyệt đối không được.”

Liễu Phỉ Phỉ liền nhảy dựng lên: “Bây giờ em sẽ rủ người luôn, ngày mai chùng ta lên đường.”

Nhìn bóng lưng cô ta biến mất ở trên cầu thang, nụ cười trên mặt Diệp Thiên Tuyết một chút cũng không đổi, chỉ là con ngươi đã ảm đạm mấy phần.

Cô cúi đầu, tiếp tục lật tạp chí.

Diệp Hâm Thành ở bên cạnh nghe vậy, có chút lo lắng: “Tiểu Tuyết, tại sao, nhất định phải đi?” Diệp Thiên Tuyết cũng không ngẩng đầu lên: “Không phải là của con nhất định phải đi, mà là Phỉ Phỉ nhất định phải đi.”

“Nhưng mà, con có thể không đồng ý.” Diệp Hâm Thành nói, “Dù thêm một người, bốn người vẫn rất nguy hiểm.”

Lần này Diệp Thiên Tuyết rốt cuộc ng