Pair of Vintage Old School Fru
Nhật ký quan sát chủ nhà

Nhật ký quan sát chủ nhà

Tác giả: Superpanda

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323815

Bình chọn: 8.5.00/10/381 lượt.

vừa nghĩ làm thế này thật là khó…

—— Đang bận rộn với chuyện này thì Chung Thanh Văn trở về.

Vừa bước vào nhà anh đã thấy Vương Vượng Vượng lướt trên bàn phím gõ chữ điên cuồng.

“Trong nhà không có việc gì chứ?”

“Không có.”

“Cô còn chưa đi nấu bữa trưa à?”

“… Hả?” Vương Vượng Vượng nhìn đồng hồ, đã quá mười phút rồi, “Giờ tôi làm đây!”

Nói xong cô liền bỏ máy tính lại, chạy vào phòng bếp.

Chung Thanh Văn tùy tiện nhìn lướt qua màn hình của Vương Vượng Vượng, thấy bên kia hình như có người vừa nhắn lại trong chuyên mục tiểu thuyết.

Chung Thanh Văn lại nhìn qua xem cô đang nói về cái gì.

[ Đại Đại viết rất hay! '>

[ Là chính cô đọc không hiểu! '>

[ Đọc không hiểu thì đừng đọc nữa! '>

[ Đại Đại anh đừng để ý đến cô ta! '>

[ Chúng em rất hâm mộ anh! '>

“…”

Bên kia Vương Vượng Vượng đang nấu cơm, cô đột nhiên cảm thấy anh họ và Chung Thanh Văn đều có điểm giống nhau.

Đương nhiên cái đó không phải là giống nhau về tướng mạo.

Anh họ là đầu tam giác tiêu chuẩn, là loại tam giác lộn ngược, trên mảnh dưới thô, dáng người chẳng khác gì một tòa tháp bằng sắt, cực kỳ cao to mập mạp. Khi còn bé, mỗi lần anh họ đánh nhau, cậu đều nói nếu dì và dượng mà chiều anh họ, thì cậu sẽ thay trời hành đạo, giáo dục cái tên nhóc được nuông chiều từ bé này. Mỗi lần như vậy, Vương Vượng Vượng đều nghĩ, lúc anh họ khóc chẳng khác gì đứa bé khổng lồ cả.

Về phần Chung Thanh Văn… Đương nhiên là được ông trời ban cho cái mã ngoài đẹp đẽ rồi.

Điểm chung mà Vương Vượng Vượng muốn nói… Đó là tinh thần không bao giờ lùi bước.

Ngày trước, dì cả muốn sắp xếp công việc cho anh họ, nhưng anh họ không đồng ý, dì cả liền mời ông bà ngoại ra tay, anh họ không có cách nào, liền làm việc ở thư viện trường đại học, mỗi tuần đi làm hai ngày, ngồi ở đó một chút, hai ngày còn lại ở nhà, tiền lương cũng coi như là đủ sống. Ai ngờ sau khi anh họ làm được mấy tuần thì đột nhiên xin thôi việc, bởi vì không có thời gian viết văn, lúc đó cả nhà đều cho rằng công việc này không đáng tin cậy, kết quả, cho đến bây giờ, thực sự xuất bản sách, có chút danh tiếng, người nhà lập tức coi đây là niềm tự hào, gặp ai cũng kể chuyện.

Đây đều là những người vì ước mơ mà không sợ thất bại, cho nên cuộc sống lúc nào cũng rực rỡ sắc màu.

Vương Vượng Vượng lại nghĩ đến Chung Thanh Văn.

Anh đứng trên bục nhìn những ánh mắt phủ định mình, cứ như vậy mà đứng thẳng. Lúc đó bầu trời nhiều mây, những tia sáng chiếu vào phòng học nhạt dần, Vương Vượng Vượng không nhìn thấy vẻ mặt của anh. Một người kiêu ngạo như anh, lúc đó đang nghĩ gì?

……

—— Đặt ấm nước lên bếp, Vương Vượng Vượng ra ngoài phòng khách.

Đối với người già mà nói, ngày nào cũng phải uống trà.

Chung Thanh Văn đang ngồi trên sô pha , hình như đang lặng im suy nghĩ cái gì đó.

“À…” Vương Vượng Vượng đi qua, hỏi: “Anh ăn trái cây không?”

“Hử?” Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, “Không.”

“Này…” Vương Vượng Vượng nhìn giỏ trái cây, “Anh nghĩ xem, vượn thích ăn trái cây nào nhất, rốt cuộc là chuối hay đào? Sao trong sách viết và trên tivi đều không giống nhau nhỉ?”

“… Không biết.”

“Anh nói xem, mấy trăm vạn năm trước, nếu vượn và khỉ không trèo xuống cây thì làm sao nhìn nhận vượn và khỉ trèo xuống cây?”

“…?”

“Tôi nghĩ,” Vương Vượng Vượng cố lấy dũng khí ra nói, “Chúng nó khẳng định nghĩ rằng, đó là một đám ngu ngốc.”

“…”

“Không có vượn và khỉ trèo xuống thì nhất định cho rằng đó là một hành vi điên cuồng. Cho nên, mấy trăm vạn năm sau, chúng nó không hề tiến hóa, vẫn là vượn và khỉ.”

Chung Thanh Văn yên lặng nghe tiếp.

“Trèo xuống cây, có thể là hành vi mạo hiểm nhất trong lịch sử nhân loại không?”

Vương Vượng Vượng nghĩ tiếp, rồi lại nói: “Vì thế, tôi cho rằng, chúng ta đã đến bước này, mới không thua kém tổ tông. Bởi vì, nếu như sợ thất bại, ngay từ đầu không nên trèo xuống cây.”

“…”

“A…”

“Vì sao cô muốn nói chuyện này cho tôi nghe?”

Giọng nói của Chung Thanh Văn nghe có vẻ rất dịu dàng.

“Nhìn thấy trái cây, nên tình cảm bùng phát mà thôi…”

Trong lòng Chung Thanh Văn có chút xúc động.

Trong mấy ngày này, cô là người duy nhất nói như vậy.

Cả nữ sinh lúc đó nữa, là người thứ hai có cùng quan điểm với anh.

“Cảm ơn.” Nét mặt của Chung Thanh Văn dường như không có thay đổi gì: “Tuy rằng tôi không biết tại sao cô lại nói với tôi việc này, thế nhưng nhờ đó mà tôi đã xác định được một việc, cho nên tôi muốn cảm ơn cô.”

Vương Vượng Vượng cúi đầu.

Như vậy là tốt rồi.

Cuối cùng —— những điều muốn nói với Chung Thanh Văn đều đã nói ra.

Không biết vì sao, thấy dáng vẻ kiên trì của Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng thực sự mong muốn có thể bày tỏ quan điểm của mình cho đối phương, để Chung Thanh Văn biết, vẫn có người đứng về phía anh, mặc dù anh không nhất định sẽ trân trọng.

Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, lần đầu tiên cảm thấy cô giúp việc nhà mình, không giống với người khác, ngược lại còn có điểm đặc biệt.

“Hiện giờ tôi thấy …” Chung Thanh Văn nhìn Vương Vượng Vượng, “Thực ra cô không hề ngốc tí nào…”

Vương Vượng Vượng lập tức nghĩ tới cái lần bị tra hỏi vì sao lại chỉ h