
phạm bản quyền sắp mở phiên tòa tại tòa án phía đông New York.
Ô…….
Vương Vượng Vượng cầm di động, nhìn hồi lâu, rồi bấm bốn chữ: “Gần đây ổn chứ?”
Chung Thanh Văn trả lời: “Không được tốt lắm.”
Ặc…
Cô đang cân nhắc nên nói gì, thì anh đã lên mạng gửi tin nhắn: “Cô cũng biết?”
“Ừ…”
Bên kia không có động tĩnh.
Cô hỏi, “Vì sao thế?”
“Hả?”
“Anh chưa bao giờ làm chuyện như vậy, không phải sao?”
Cô biết anh không phải là người như thế, thứ nhất anh không có lòng dạ hiểm độc, thứ hai anh không thiển cận như vậy.
Đối phương trả lời rất ngắn gọn: “Bị giá họa.”
“Là ý gì?”
“Bị người ta coi như con cờ.”
“Tôi không hiểu lắm.”
Chung Thanh Văn khó mà nói rõ: “Bởi vì liên tục gặp chuyện không may, vì xoay chuyển cục diện mà CCC quyết định tìm kiếm một con cừu đang nổi bật gần đây tại Trung Quốc để chịu tội thay.”
“Hở?”
“Tôi đã kiểm tra, đoạn thời gian kia chỉ có một lô hàng lớn của thứ đó, đơn đặt hàng đến từ một đại lý.”
“Sau đó thì sao?”
“Tôi liên lạc với đại lý kia, phát hiện bên đó cũng đem tất cả sản phẩm phân phối cho một công ty gọi là HHH.”
“Cho nên HHH này?”
“Ừm.” Anh nói, “Bề ngoài của loại giấy thử này cũng gần giống, HHH chắc là bỏ bao bọc, tự mình in ấn đóng hộp, làm tờ rơi, sau đó gửi ra nước ngoài.”
“Vậy,” cô nói, “Tìm được công ty HHH kia không phải có thể thoát tội ư?”
“Bởi vì nó đã biến mất rồi.”
“Cái gì?”
“Sau đó HHH mau chóng xin xóa bỏ, người có liên quan đã đi nước ngoài, tạm thời chưa tìm ra.”
“Vì thế…” Vương Vượng Vượng cảm thấy đầu mình đã không còn sử dụng được nữa.
“Công ty HHH này rất nhỏ, thoạt nhìn căn bản là do người của CCC thành lập, mục đích tồn tại duy nhất chính là để đổ tội. CCC âm thầm mở một công ty nhỏ như vậy, thông qua đại lý mua sản phẩm của chúng tôi, sau đó thay đổi toàn bộ, gửi ra nước ngoài, rồi đi điều tra, công bố sản phẩm không hợp quy cách trước, tất cả đều vì vậy. Buồn cười là, Cục quản lý Thực phẩm và Dược phẩm của Mỹ không nhận được bất cứ báo cáo về phản ứng có hại của những ‘sản phẩm vi phạm bản quyền’ này. Nhưng chuyện này không sao, tuy rằng điều tra những ‘sản phẩm vi phạm bản quyền’ không có vấn đề, đồng thời chứng minh trước đó cũng chẳng sao, có lẽ bọn họ sẽ tuyên bố trước đây còn một số giấy thử giả mạo chưa phát hiện ra. Nếu công ty HHH thay đổi nhãn hiệu chính là do CCC thành lập, thế thì bề ngoài chắc là không hề khác biệt, đẩy đùn cho chúng tôi cũng không khó lắm.”
“Vậy…” Cô hỏi, “Có vấn đề không?”
Tuy rằng cô thấy rằng làm thế khiến người ta không có cách nào trả lời, nhưng cô không thực sự hiểu những điều này, đành phải trực tiếp nói ra lời mình quan tâm nhất.
“Tôi không biết,” anh nói, “Chắc là không sao.”
“Uhm…” Cô lại hỏi, “Rất căng thẳng ư?”
“Có chút.”
Qua vài giây anh nói: “Cuối cùng hẳn là không đổ lỗi trên đầu tôi, nhưng hiện tại việc thu mua đang tiến vào giai đoạn quan trọng nhất, tôi không muốn kéo dài kiện tụng, tốn kém chẳng có lợi gì, bên này có thể xảy ra biến cố.”
“Thì ra là thế…” Vương Vượng Vượng nói, “Anh đừng nghĩ nhiều, trước hết thả lỏng tinh thần, làm tốt tất cả mọi chuyện có thể làm được, xử lý từng việc một.”
“Ừ.” Chung Thanh Văn chợt nói, “Cô có thời gian không?”
“….?”
“Nhưng là hẹn ở chỗ khác, tôi muốn kể lại rõ ràng.”
“Như vậy…” Cô hơi kinh ngạc, “Nhưng tôi không giúp được gì… tôi thật sự không hiểu chuyện kinh doanh, không thể đưa ra sáng kiến gì.”
“Tôi biết.” Anh nói, “Tôi muốn xả ra hết mà thôi.”
“Được.” Cô nói.
Kỳ thật, anh còn một câu chưa nói ra: “Bởi vì tôi chỉ muốn nói chuyện này với một mình cô.”
Chương 35: Giá Họa (Hạ)
Trước khi đi gặp Chung Thanh Văn, Vương Vượng Vượng lên mạng điều tra một ít tài liệu, với ý định hiểu rõ tiến trình sự việc và hậu quả có khả năng xảy ra.
Cô rất tin tưởng Chung Thanh Văn. Nếu anh nói là bị giá họa thì nhất định là đúng như vậy.
Hai người hẹn gặp nhau vào năm giờ chiều chủ nhật.
Một khoảng thời gian không gặp, Chung Thanh Văn trông vẫn sáng loáng, anh chàng này thật sự trời sinh bộ dáng tốt.
“Đi thôi?” Chung Thanh Văn nói.
“Đi đâu?”
“Đưa cô đi ăn cua.”
“Cua!”
“Thích không?”
“Hì hì…”
Chung Thanh Văn vừa ngồi xuống liền chỉ vào Vương Vượng Vượng: “Cho cô ấy hai con lớn!”
“Ok.”
“Chuyện kia,” sau khi đồ ăn bưng lên, cô vừa ăn vừa hỏi, “Rốt cuộc thế nào?”
“Công ty CCC nói giấy thử giả mạo là từ công ty HHH sau khi mua sản phẩm bên chúng tôi liền tiêu thụ ra nước ngoài, chứng cớ chính là sổ sách chuyển tiền nhiều lần. Hơn nữa CCC còn phái người phỏng vấn công xưởng của chúng tôi, phát hiện giấy thử của chúng tôi có điểm đặc trưng giống giấy giả mạo, chứng cớ này liền tạo thành hành vi xâm phạm bản quyền.”
“Nhưng mà…” Cô nói, “Trước đó anh nói, CCC là vì xảy ra vấn đề chất lượng liên tục nên kiếm người chịu tội thay. Nhưng mà cho dù có thể chứng thực các anh giả mạo, cũng không thể chứng tỏ những thứ có hại kia là vì thế?”
“Cái đó không quan trọng.” Anh nói, “Lô hàng lần đó đã được thu hồi cũng đã bị tiêu hủy, CCC đại khái tuyên bố kết quả điều tra cho thấy vấn đề chất lượng rất có khả năng là vì thế này, không quan trọng.”
“À…”