Nhật ký quan sát chủ nhà

Nhật ký quan sát chủ nhà

Tác giả: Superpanda

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323494

Bình chọn: 10.00/10/349 lượt.

bị trật…” Vương Vượng Vượng xấu hổ.

“Ha ha,” đối phương cười nói, “Người yêu của cô rất tốt.”

“Không phải…” Cô giải thích, “Chúng tôi không phải một đôi… chỉ là bạn thân mà thôi.”

“Ồ,” anh ta hình như rất kinh ngạc, “Ngại quá, ha ha, tôi thấy hai người rất xứng đôi.”

Vương Vượng Vượng lén nhìn Chung Thanh Văn, cô cảm thấy mặt mình hơi nóng lên.

Không bao lâu thì tới lều, bên trong có rất nhiều người, thấy ba người đi vào, ai cũng tò mò.

“Nhặt được trên núi.”

“À.”

Vương Vượng Vượng cười ngây ngô một chút, đối diện với nhiều ánh mắt như vậy, cô hơi ngượng ngùng.

“Ngồi ngồi ngồi đi.” Có người nói với hai người bọn họ, “Cứ tùy ý nhé.”

“Cám ơn…” Vương Vượng Vượng tìm một chỗ, vừa nghỉ chân vừa trả lời đủ loại vấn đề, ví dụ như học ở đâu, vì sao muốn đi sườn núi phía tây.

Người vừa rồi dẫn bọn họ tới đưa qua một cái cốc: “Này, uống chút nước ấm, cầm trong tay sưởi ấm, bên ngoài rất lạnh.”

Vương Vượng Vượng duỗi tay cầm lấy, cô nhìn Chung Thanh Văn hỏi: “Anh muốn không?”

“Em cầm đi.” Anh cười cười.

“Tôi còn cái khác.” Người nọ nói, “Tôi đi lấy thêm một cái cốc nữa cho hai người.”

Hai người cầm cốc nước ấm trong tay, cùng mọi người trò chuyện một lát, không lâu sau có lẽ hơn mười phút.

Người công nhân trước đó lại đi tới: “Nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta đi thôi.”

“Được!”

“Trễ nữa thì sẽ tối thui.”

“Vậy mau xuất phát thôi, anh cũng cần trở về.”

“Không mất nhiều thời gian lắm,” đối phương nói, “Thực ra hai người cách đỉnh núi rất gần.”

“Thế à…” Xem ra chỉ là bỏ lỡ mốc thứ hai mà thôi. Tuy rằng biết rõ có lẽ chỉ là không thấy mà thôi, dù sao mưa to tầm tã, giải thích này rất hợp lý, nhưng mà ở trong tình huống thế này, khó có thể không nghĩ tới kết quả xấu, đó chính là bọn họ đã lạc đường, luôn lòng vòng tại chỗ, cách mốc thứ hai còn rất xa, làm thế nào cũng không đi tới. Đó là một loại tình trạng khiến người ta tuyệt vọng, hồi trước Vương Vượng Vượng từng đọc được trong sách, khi ở trong rừng rậm và núi non rất dễ dàng có cảm giác như vậy, không ngừng trở về chỗ ban đầu, bởi vì cơ bắp của con người khác nhau, nếu cảnh vật xung quanh tương tự, không thể dựa vào thị lực để dẫn đường, không thể nào đi thẳng, nhất định sẽ có độ cong, cuối cùng đi một vòng tròn lớn, trở về điểm ban đầu, tương tự khiến hai mắt nhòa cũng sẽ như vậy. Ban nãy, tuy rằng Chung Thanh Văn nói có la bàn sẽ không sai, cho dù không thể tới nơi bằng khoảng cách ngắn nhất, nhưng sẽ đi đúng phương hướng, dù thế Vương Vượng Vượng rất sợ hãi, không dám hoàn toàn dựa vào thiết bị la bàn này, cô luôn cảm thấy nó chỉ bậy, giống như đã hư rồi, trong sợ hãi có 1% khả năng là vô cùng lớn.

Lúc này, một người khác từ bên ngoài đi tới, nói: “Tôi tìm cho cô một cây gậy gỗ, cô cầm đi, ngày mai chống xuống núi, đừng để bạn trai cô vất vả quá.”

“Làm phiền anh rồi!” Vương Vượng Vượng nói cảm ơn, nghĩ nghĩ lại nói, “Chúng tôi không phải một đôi…”

“Hả?” Anh ta hình như cũng không ngờ, “Tôi thấy tình cảm của hai người tốt lắm, có cảm giác đặc biệt.”

“Là bạn thân mà thôi…”

…Cảm giác gì?

“Hiểu rồi hiểu rồi…”

“Đừng giải thích nữa,” Chung Thanh Văn hình như không vui, sau khi người kia rời khỏi, anh nói với cô: “Vấn đề này hoàn toàn không quan trọng, bọn họ nghĩ vậy em có thể làm sao? Thời gian quý giá, đừng lãng phí vào vấn đề này nữa.”

“Ờ…”

“Lần sau có người lại hỏi, em hãy thừa nhận đi.”

“Ờ…”

“Hiểu chưa?”

“Ừm…” Cô nói, “Nếu có người hiểu lầm chúng ta là người yêu, tôi sẽ nói phải…”

“Ngoan.” Rốt cuộc anh hài lòng.

Hai người đi theo phía sau người công nhân sửa đường lên núi.

Anh ta nói không sai.

Cũng không qua lâu lắm, họ liền thấy du khách tốp năm tốp ba, những người đó hẳn là từ tuyến đường khác tới đây, sau khi lên đỉnh núi cũng ngắm nhìn xung quanh.

“Được rồi,” người kia nói, “Đã thấy nhiều người rồi, tôi không đi tiếp nữa, hai người ổn chứ?”

“Được ạ được ạ.” Vương Vượng Vượng nhìn anh ta, cô mở cái túi lớn trong tay, lấy ra đồ ăn vặt bên trong, “Thật không biết… những thứ này…những thứ này anh cầm lấy ăn nhé…”

“…”

“Rất ngon đó…” Trong đôi mắt cún của Vương Vượng Vượng lộ ra vẻ khẩn cầu, “Anh nếm thử đi…”

“Vậy…” Đối phương nhìn nhìn, “Tôi mang theo một chút, nếu ngon lần sau về nhà bảo con gái tôi mua một ít.”

Anh ta vươn tay cầm lấy hai cái túi nhỏ, “Đừng để việc này ảnh hưởng tâm trạng, hai người chơi vui vẻ nhé.”

“Ừm,” cô nói, “Nhất định thế.”

“Phong cảnh của núi Diện Bao rất có tiếng tăm, vô cùng hùng vĩ.”

“Tất nhiên rồi!”

“Tôi đi đây!” Đối phương vẫy tay, cười chất phác, cầm hai túi đồ xoay người xuống núi, trở về cái lều kia.

“Chúng ta cũng nên đi thôi.” Chung Thanh Văn nói.

“Được.”

Ở đây lại có bậc thang.

Chắc là nhóm người vừa rồi đã sửa. Xem ra trên núi Diện Bao đang cố gắng hoàn thành sớm công trình ở sườn núi phía tây, áp dụng kiểu cách xây dựng trên dưới song song.

Sau khi lên bậc thang cuối cùng, Vương Vượng Vượng thở phào một hơi, có cảm giác sống lại. Cô nằm trên lưng Chung Thanh Văn, nhỏ giọng nói: “Chúng ta được người cứu rồi.”

Đúng vậy bọn họ được người cứu.

Nếu không có anh ta dẫn đường, có lẽ trư


Lamborghini Huracán LP 610-4 t