XtGem Forum catalog
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327904

Bình chọn: 8.00/10/790 lượt.

hú là cha nhưng hiện tại cha cháu về với mẹ con cháu rồi nên đành phải gọi chú là chú thôi. – Tuấn Khôi chia sẻ niềm vui với Minh Trí ( t.g: cười lăn =)))))))))))))))))Minh Trí nhíu cặp lông mày rậm lại, cha của Tuấn Khôi không phải là mình sao, vậy người cha nào của thằng bé trở về. Minh Trí dằn tức giận trong lòng mà nói.– Cha cháu về khi nào?– Cha cháu vừa mới về, hiện đang nói chuyện với mẹ cháu, khi nãy cháu còn thấy họ ôm nhau cơ. – Tuấn Khôi cười khanh khách nói.Minh Trí nóng bừng tức giận, người như phát lửa.– Vậy cha cháu tên gì?– Cháu chưa hỏi, nhưng mẹ cháu gọi là Tuấn Kiệt ạ. – Tuấn Khôi nói tiếp.Minh Trí khẽ nhíu cặp mắt lại, trong lòng bừng bừng lửa.– Ngày mai có lẽ cháu sẽ được cha chở đi học nên chú không phải qua đón cháu nữa. Thật ra cháu rất thích đi với chú nhưng mà cha cháu đã về rồi cháu không muốn cha buồn. – Tuấn Khôi ngây thơ nói. – Chú không giận cháu chứ.– Không đâu, chú sao có thể giận đứa trẻ lanh lợi như cháu. – Minh Trí đáp.– Vậy cháu yên tâm rồi, thôi cháu ra ngoài với ba mẹ đây, tạm biệt chú. – Tuấn Khôi cười nói.– Tạm biệt. – Minh Trí nghe tiếng tắt máy bên kia, chiếc điện thoại cũng bay vào vách tường vỡ nát.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 95 – Hiện tại em đang sống rất hạnh phúc, còn anh? – Rin nhìn Tuấn Kiệt mà hỏi, không biết sau khi cô đi anh có cùng người cũ nối lại tình cảm.– Anh vẫn đợi em. – Tuấn Kiệt đáp.Câu nói của Tuận Kiệt làm Rin như bị động, cô biết trong tim mình hiện tại không hề có hình ảnh của Tuấn Kiệt. Điều cô mong muốn hiện tại chính là sự bình an, là niềm hạnh phúc của con trai. Rin nhìn sang Tuấn Kiệt vẫn đang nhìn cô:” Tuấn Kiệt, chuyện đã qua rồi hãy cho nó qua đi. Hiện tại, em và con trai đang rất vui vẻ hạnh phúc sống cùng nhau. Em không muốn ai xen vào cuộc sống bình an này. Tuấn Kiệt, anh hãy quên em đi.”– Vì Trần Minh Trí sao? Nên em một lần nữa không muốn ở cạnh anh.– Không, em và Trần gia không có quan hệ gì cả. – Rin nghe Tuấn Kiệt nói vậy liền bất ngờ, cô rõ ràng không hề liên quan đến Minh Trí.– Vậy chuyện em và anh ta cùng đưa con đi học, rồi chuyện hai người hôn nhau trước RoYal. Em nói xem Ngọc Nhi, em yêu anh ta sao? – Tuấn Kiẹt nắm chặt lấy hai tay Rin mất bình tĩnh mà nói.– Tuấn Kiệt, vì sao anh biết những chuyện này. – Rin ngạc nhiên hỏi.– Em chưa đọc báo sao, hình hai người đã tràn ngập trên các tờ báo. – Tuấn Kiệt nói lớn.Rin bây giờ mới nhìn qua sấp báo trên kệ tủ. Từ sáng khi cô dọn hàng thì khách kéo đến không kịp bán thì làm sao có thời gian mà đọc báo chứ. Rin nhìn những hình ảnh và tiêu đề của bài viết, gương mặt thoáng đỏ lên vì tức giận rồi nhanh chóng nói:” Họ bịa chuyện.”– Ngọc Nhi, em có thể quay về bên anh? Gia đình ba người chúng ta sẽ hạnh phúc như ngày xưa. – Tuấn Kiệt nghe Rin phủ nhận quan hệ với Trần Minh Trí thì lập tức bắt lấy cơ hội.– Em không thể, hãy quên em đi Tuấn Kiệt. Chúng ta mãi mãi không thể. – Rin lắc đầu lùi một bước, cô không thể ở bên cạnh Tuấn Kiệt được.– Có thể, chúng ta có thể cùng nhau đi trên con đường phía trước. Em nói đúng, hãy quên đi tất cả những chuyện không vui trước đây mà sống. Em vẫn còn trách chuyện lần đó của anh sao? – Tuấn Kiệt hỏi, nghĩ Rin không chấp nhận anh không phải vì Minh Trí thì chắc hẳn là vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà lần đó.Điều mà cô không muốn nhắc đến là chuyện giữa anh và cô gái kia, lần đó chính vì chuyện giữa anh và Mỹ Hoà nên cô biết mình không hề yêu anh. Đối với anh cô chỉ là sự kính trọng, biết ơn mà thôi, nhận lời kết hôn cùng anh chỉ là cô không có tư cách từ chối tình cảm của Tuấn Kiệt. Nhưng bao nhiêu việc xảy ra, đối với của Rin và Tuấn Kiệt đều đã có một khoảng cách, hiện tại Rin biết mình không yêu và không thể kết hôn cùng người đàn ông trước mắt.Rin chưa kịp đáp lời của Tuấn Kiệt thì Tuấn Khôi từ bên trong lại chạy ra, gương mặt rạng rỡ ánh mắt nhìn về Tuấn Kiệt đầy yêu thương: ” Ba, ba đã nói chuyện xong với mẹ chưa, con có rất nhiều chuyện muốn nói với ba đó.”– Tuấn Khôi, đây không phải cha của con, chỉ là một người quen của mẹ. – Rin khẽ ngồi xuống bên cạnh Tuấn Khôi mà nói, cô không muốn thằng bé hy vọng vào một người không phải cha của cậu, càng không muốn Tuấn Kiệt có hy vọng về cô.Tuấn Khôi nghe mẹ nói vậy, khẽ buông tay ra khỏi người Tuấn Kiệt, đôi mắt trở nên buồn bã mà đỏ hoe:” Thật sự không phải là cha của con sao”. – Sau đó khóc lớn hơn:” Vì sao không nói ngay từ lúc nãy.”Rin ôm lấy con trai vào trong lòng khẽ vỗ về:” Tuấn Khôi ngoan, đây tuy không phải là cha ruột của con nhưng là người yêu thương con rất là nhiều. Con phải kính trọng chú ấy như cha của mình.”– Mẹ, vậy khi nào cha mới về. – Tuấn Khôi ngấn nước mắt mà hỏi.– Con trai ngoan, đừng khóc nữa. Mẹ hứa cha con sẽ nhanh về thăm con thôi. – Rin lau nước mắt cho Tuấn Khôi khẽ cười.– Khi nãy con đã lỡ khoe với chú đẹp trai rồi, còn bảo chú ấy ngày mai không cần đến chở con đi học vì cha con đã quay về. Bây giờ lại không phải là cha, chú ấy thể nào cũng cười chê con. – Tuấn Khôi nói vẻ giận dỗi.Rin nghe con trai nói vậy thì trong lòng vô cùng lo sợ, Trần Minh Trí n