
ị cho con trai mình. Tuấn Khôi hết sức bỡ ngỡ liền hỏi.– Baba, vì sao đưa con đến nơi này. Cha ruột của con đâu ạ.– Tuấn Khôi, đây chính là nhà của cha ruột con. Cũng chính là nhà của baba. – Minh Trí mỉm cười nói.– Ý baba là, người chính là cha ruột của con sao? – Tuấn Khôi ngạc nhiên.– Con trai rất thông minh. – Minh Trí khen ngợi.– Vậy vì sao bab không nói từ sớm, vì sao phải để con thương nhớ baba đến thế.– Tuấn Khôi vui mừng đến phát khóc khi biết Minh Trí chính là cha ruột củamình..– Con trai ngoan, là nam nhi thì nhất định không được phép khóc. – Minh Trí nhìn thẳng mắt Tuấn Khôi nói.– Vâng, con không khóc. Con chính là nam nhi mà. – Tuấn Khôi lau nước mắtcủa mình mỉm cười. – Nhưng baba vì sao không đón mẹ về ở cùng chúng ta.– Mẹ con đang giận baba nên không thể về ở cùng chúng ta. Con yên tâm, baba nhất định sẽ đưa mẹ con về với chúng ta. – Minh Trí xoa đầu Tuấn Khôi nói.– Con sẽ giúp baba, con muốn có baba và mẹ, chúng ta sẽ là một gia đình. – Tuấn Khôi ôm lấy Minh Trí, cảm nhận được tình yêu thương từ người cha.***********************Rin mặc một bộ váy màu trắng đi vào bên trong cao ốc RoYal, vì hình ảnh cô và Minh Trí đã được báo chí hằng ngày nhắc đến nên mọi người trong cao ốc nhìn cô với ánh mắt kì lạ, lại không dám đến ngăn cản cô như lần trước. Rin đi tới một cô gái ngay quày tiếp tân mà nói.– Tôi đến tìm Trần tổng.– Dạ, mời cô đi lối này. – Cô gái tiếp tân không dám làm phật lòng phụ nữ của tổng giám liền tươi cười dắt lối Rin đi đến thang máy, đưa cô đến tận văn phòng tổng giám.Thiên Kim nhìn thấy Rin bước ra từ cửa thang máy thì vô cùng ngạc nhiên liền bước đến.– Rin, em đến tìm Minh Trí sao?– Chị, anh ta bắt Tuấn Khôi đi rồi. Em đến đòi lại con. – Rin nhìn thấy Thiên Kim liền cảm thấy bớt đi lo sợ.– Sao, Minh Trí vì sao lại làm như vậy? – Thiên Kim ngạc nhiên, rõ ràng là dạo gần đây Trần Minh Trí này rất hiền lành mà, tại sao hôm nay lại gây chuyện.– Vì Tuấn Kiệt đến tìm em, Minh Trí nói em không có tư cách nuôi con. Hôm nay em đến, để nói chuyện về tư cách với anh ta. – Rin bước đến trước cửa phòng của Minh Trí.– Rin, cố lên. Chị ủng hộ em. – Thiên Kim cỗ vũ em gái, thật khó hiểu hai con người này.Rin bước vào văn phòng của Minh Trí, cảm thấy nơi này rất quen thuộc. Cô nhìn thấy Minh Trí đang tập trung làm việc như không biết cô đã đi vào.– Trần Minh Trí, hãy trả tuấn Khôi lại cho tôi. – Rin lớn tiếng.Minh Trí nhìn về phía Rin, sau đó lại tiếp tục nhìn máy tính của mình không đáp.– Anh đừng khinh người quá đáng, là tôi đang nói chuyện với anh. – Rin tức giận đi lại phía gần Minh Trí nói tiếp.– Tự động xong vào không gõ cửa, lại tự la hét trong nơi của người khác, xem ra em không đủ trình độ để nuôi dạy con trẻ. – Minh Trí không nhìn mà nói.– Anh không có tư cách phê bình tôi. Chính là anh đã bắt con trai tôi đi khi tôi chưa đồng ý. – Rin mắng– Tôi là cha thằng bé, tôi chỉ đón con trai về nhà, nơi thuộc về thằng bé. – Minh Trí lại nói, đôi mắt nhìn Rin sâu lắng. – Còn em, Trịnh Hà My, nếu như em muốn sống cùng con thì ngoan ngoãn về sống cùng tôi.– Anh… hạ lưu. – Rin đỏ mặt. – Mang con ra ép tôi về sống cùng anh sao, nằm mơ. – Rin mắng chửi.– Em vẫn muốn sống cùng người đàn ông kia? – Minh Trí tức giận nhìn về phía Rin.– Chuyện đó không liên quan đến anh. – Rin hất giọng.– Có thật không liên quan. – Minh Trí đi về phía Rin.– Tôi đến là muốn thông báo với anh, nếu như anh không trả con cho tôi tôi sẽ kiện anh. – Rin hùng hổ nói.– Em đứng quên Tuấn Khôi là con của anh, anh là cha thì tất nhiên có quyền nuôi dưỡng. Điều kiện mọi mặt đều tốt hơn em, em đi kiện chỉ rước rắc rối mà thôi.– Hiện tại tôi đủ điều kiện nuôi Tuấn Khôi, Tuấn Khôi chắc chắn sẽ theo tôi. – Rin đáp trả.– Em từ khi nào muốn đấu với anh sao. Một tiệm bánh bé nhỏ, công thêm một giám đốc của Phạm thị bé nhỏ, muốn đấu với tôi? – Minh Trí cười khinh.– Tuấn Kiệt không liên quan đến chuyện này, anh đừng dùng cách hèn hạ mà làm hại anh ấy nữa.– Tôi hèn hạ thế nào, cũng chỉ vỉ muốn có được em. – Minh Trí nắm chặt hai tay Rin, đưa gương mặt sát lại gần cô.Rin từ từ lùi về phía sau tránh né, Minh Trí lại tiến thêm một bước. Cứ thế mà Rin bị ép vào cửa ra vào. Minh Trí thuận tay khoá trái cửa ra vào, sau đó ôm chặt lấy cô, đôi môi chạm vào môi mặc cho Rin né tránh mà phản kháng đều bị Minh Trí vô hiệu. Biết không thể thoát khỏi tay sói dữ, Rin đứng im mà mặc cho Minh Trí chiếm lấy đôi môi mềm mỏng.Rin một lần nữa tự trách bản thân, lại tự mang mình vào hang sói…Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Chương 96 Minh Trí bá đạo chiếm lấy đôi môi Rin quyến luyến không rời, không cho cô một cơ hội dứt ra được. Anh thương nhớ người phụ nữ này quá lâu và chỉ muốn cô luôn ở bên cạnh mình.Rin nhận nụ hôn của Minh Trí một cách cưỡng ép. Lúc đầu chỉ muốn đẩy anh ra nhưng anh càng hôn cô lâu hơn. Rin cũng không từ chối nữa mà nhẹ nhàng đáp trả Minh Trí, cô không hiểu vì sao mình lại đáp trả nụ hôn ấy nhưng nó giống như một thói quen, mùi hương trên cơ thể anh làm cô mê hoặc. Rin hoàn toàn bị lôi cuốn nó, tim cô đập rộn ràng, cô nhận ra mình