
a Rose lại dịu xuống.– Không sao cả, em thoát được còn họ là tốt, cảm ơn em Tuấn Khôi. – Thiên Bảo khẽ nói.– Về thôi. – Tuấn Khôi nói như ra lệnh, khi nãy đã mất hết thể diện mà trước đám đông nói nhăng nói cuội. Trong lòng có một chút không vui.Tuấn Khôi lái chiếc xe màu đen hệt như cái màu hắc ám của Minh Trí chạy đến đón Rose và Thiên Bảo lên xe.– Tuấn Khôi, xem ra Trần tổng ưa chuộng màu đen như vậy nha. – Rose trêu chọc, vì trên người Tuấn Khôi đang măc một bộ vest đen.– Bỏ cái từ Trần tổng ấy đi, tốt nhất là xưng anh. – Tuấn Khôi nhếch miệng nói.– Em trai, cả anh cũng phải kêu Rose là chị, em lại lộng ngôn sao? – Thiên Bảo không hài lòng.– Nếu như anh kêu cô ấy là chị, thì anh phải xem lại cách xưng hô của mình rồi. Dù sao thì cô ấy cũng sẽ làm vợ em, không phải là em dâu họ của anh. – Tuấn Khôi nói như đúng rồi.– Này, cậu nói nhăng cuội điều gì. – Rose đỏ mặt.– Điều mà Tuấn Khôi này nói, chắc chắn sẽ thực hiện đươc.Thiên Bảo không nói điều gì, ngồi phía sau nhưng tâm trạng không vui. Rose cũng không đáp lời Tuấn Khôi, từ nhỏ lúc lần đầu tiên gặp đã quá quen thuộc với tính tình ngang ngược bá đạo của cậu nhóc này, tuy nhỏ tuổi hơn cô nhưng luôn tỏ ra chính là đàn trên và lúc nào cũng ra sức bảo vệ cô.Cả ba người quay về biệt thự Phạm gia, cánh cổng lớn của căn biệt thự mở rộng đón tiểu thư được cưng chiều nhất du học quay về, Ken đứng trước cửa nhìn ngắm con gái yêu quý từ trên xe bước xuống.– Baba, con đã về. Con rất nhớ baba – Rose ôm lấy Ken thương nhớ.– Con gái lớn rồi, lại còn làm nũng sao. – Ken cười vỗ về con gái.– Con lớn thế nào nhưng trước mắt baba con vẫn là một bé con mà, đúng không? – Rose tinh nghịch nói.Tuấn Khôi và Thiên Bảo cũng từ trên xe bước xuống đi về phía Ken.– Chào bác. – Tuấn Khôi và Thiên Bảo cùng nói.– Chào hai cậu, cảm ơn vì đã đến đón Rose giúp ta. – Ken nhìn hai đứa trẻ trước mặt mỉm cười, từ ngày mọi chuyện được giải quyết tình cảm giữa Phạm gia và Trần gia rất thân thiết từ gia đình đến việc làm ăn trong các hợp đồng.– Lần này Rose về bác trai dự định sẽ đưa cô ấy vào Phạm gia làm việc hay để cô ấy tự lựa chon. – Tuấn Khôi lên tiếng.– Ta hy vọng Rose sẽ giúp ta quản lý công việc tại Phạm gia nhưng con bé có chủ kiến của nó, ta không ép. – Ken nhìn Rose hỏi. – Con đã suy nghĩ về việc này chưa.– Baba, con chưa sẽ ra ngoài học hỏi kinh nghiệm trước. Vả lại không muốn mang tiếng là con gái của tồng giám mà được vào Phạm gia. – Rose nói.– RoYal luôn đón chào nhân tài. – Tuấn Khôi nói.– Ý Trần tổng nói muốn mời tôi sao? – Rose nhìn Tuấn Khôi nói.– Chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, nếu như Rose không muốn người khác xem thường thì chỉ có thể chọn RoYal. – Tuấn Khôi xem như không quan tâm.– Tuấn Khôi nói đúng, nếu Rose từng làm việc tại RoYal thì mọi người sẽ không thể chê bai năng lực của chị. – Thiên Bảo nói.– Tôi sẽ suy nghĩ. – Rose đáp lời.– Tôi e là tiểu thư Phạm Minh Hà đây kém tài không thể được bộ phân nhân sự của RoYal tuyển dụng. – Tuấn Khôi khích tướng.Rose giận đỏ mặt, cô tốt nghiệp loại xuất sắc ai ai cũng công nhận về tài năng của cô. Tên hách dịch kia lại dám nói cô kém tài sao?– Trần Tuấn Khôi, cậu cứ đợi đó. RoYal sẽ phải dang rộng cánh cửa mà chào đón tôi.– Tôi sẽ đợi đến ngày đó. – Tuấn Khôi gương mặt lạnh lùng, không một chút biểu cảm.Thiên Bảo khẽ cười, xem ra Rose vẫn còn quá ngây thơ để cho Tuấn Khôi dụ dỗ như vậy. Nhưng Rose vào RoYal làm việc lại là điều khá hợp tình hợp lý, cô muốn chứng tỏ tài năng thì chỉ có thể chọn một lựa chọn này.Những ngày sau đó, Rose cầm hồ sơ của mình đến RoYal nộp đơn xin việc vô cùng tự tin, nhưng cô thật không ngờ bên trong RoYal có thật nhiều tài năng khác mà cô không thể so sánh được. Đúng là vào nơi này sẽ học hỏi được rất nhiều kinh nghiệm và không dễ gì được bọn họ nhận.– Cô Phạm, hồ sơ của cô thật sự rất tốt nhưng hiện tại bộ phận thiết kế đã đủ người rồi nên chúng tôi không có nhu cầu tuyển dụng cô. – Giám đốc nhân sự nói với Rose.Rose cảm thấy xấu hổ, đã lỡ tuyên bố trước mặt cha và hai anh em nhà họ Trần kia sẽ nhanh chóng bước chân vào RoYal. Nay lại bị từ chối thật là không còn mặt mũi nhìn mặt ai, cô buồn bã muốn đứng lên.– Vâng, cảm ơn anh. – Rose đúng lên, đôi mắt to tròn trờ nên buồn bã hơn.– Chúng tôi còn một vị trí khác, tuy không phải đúng với ngành cô học nhưng một người thông thạo nhiều loại ngoại ngữ như cô Phạm chắc hẳn sẽ đảm nhiệm tốt. – Vị giám đốc nhân sự nói tiếp.– Tôi không làm công việc trái ngành tôi học. – Rose từ chối.– Để được vào RoYal không phải là chuyện dễ, tôi sẽ cho cô hôm nay để suy nghĩ. Nếu như đồng ý ngày mai cô đến làm việc, sẽ có người chỉ dẫn. – Giám đốc nhân sự nói, sau đó đi về phía cửa.Rose cũng đứng lên mà đi ra khỏi RoYal, trước đại sảnh của cao ốc RoYal cô nhìn thấy Tuấn Khôi đang đi vào bên trong. Anh nhìn cô rồi lướt qua cô như không quen biết mà đi thẳng, trong lòng Rose có chút kì lạ không phải mỗi khi nhìn thấy cô anh luôn bám lấy hay sao. Trong lòng có chút không vui vì nghĩ Tuấn Khôi đã thay đổi sau nhiều năm không gặp.Rose đi ra ngoài buồn chán không biết đi đến nơi n