
ươi thật sự yêu Minh Tuấn. Rose khẽ rơi giọt nước mắt:” Minh Tuấn, em xin lỗi…”Ngày đầu tiên…Rose mặc chiếc đầm mà hôm qua được Tuấn Khôi mua cho, mang đôi giày cao và trang điểm thật xinh đẹp bước ra ngoài. Cô nhìn thấy ánh mắt của Minh Tuấn nhìn cô có vẻ thích thú… nhưng nếu anh biết cô trang điểm lộng lẫy không phải vì anh thì anh sẽ thất vọng thế nào…– Hôm nay, em thật đẹp. – Minh Tuấn đang ngồi đọc báo mà nói.– Cảm ơn anh, hôm nay em có việc cần ra ngoài sớm. – Rose nhàn nhạt đáp.– Em đi đâu vậy? – Minh Tuấn thắc mắc.– Em có hẹn với Tuấn Khôi ra ngoài. – Rose nói không dám nhìn Minh Tuấn.Minh Tuấn tỏ ra không hài lòng, vì sao người đàn ông kia biết rõ Tuyết Nhi đã có anh chính là chông sắp cưới nhưng lại thích hẹn hò cô ra ngoài đi riêng như vậy. Nhưng nếu không cho cô đi, anh sợ cô nghĩ anh độc tài khiến cô không vui.Mãi suy nghĩ khi nhìn lại đã không còn thấy bóng dáng của cô đâu nữa, Minh Tuấn nhanh chóng dđi ra phía cửa nhìn về phía xa. Tuấn Khôi lái một chiếc Benly đến, ăn mặc chỉnh chu đón Rose đi như những cặp tình nhân mới yêu nhau. Minh Tuấn tuy tức giận nhưng không biết phải làm thế nào, anh không tin cô thay đổi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, tự nói với bản thân rằng có lẽ cô và Tuấn Khôi chỉ là bạn bè mà thôi.Trên xe, Rose đưa ra gương mặt khá buồn bã không một chút mùa xuân…– Nhìn thái độ của Minh Tuấn, tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với anh ấy… đáng ra tôi không nên làm như vậy…– Bây giờ quay lại vẫn còn kịp nếu như cô hối hận và muốn kết hôn cùng hắn ta. – Tuấn Khôi lạnh lùng nói như không muốn quan tâm.– Nhưng… tôi… tôi.– Nếu đã không thể quay lại thì phải nhìn con đường phía trước mà đi thẳng, nếu cô cứ lấp lững ở chính giữa, xem ra hắn ta sẽ còn đau khổ nhiều hơn bây giờ.– Tiếp theo, tôi sẽ phải làm gì. – Rose tiếp tục hỏi.– Qua đêm với tôi. – Tuấn Khôi trả lời thẳng.Rose cả kinh, lui người về một phía cách xa Tuấn Khôi ấp úng.– Tôi… và… anh… chỉ là hẹn hò giả mà thôi.Tuấn Khôi nhếch miệng cười nhìn về phía Rose mà nói:” Cô đang suy nghĩ điều gì vậy, cô gái ngốc ngếch.”– Anh nói qua đêm… với anh… là ý gì.. – Rose vẫn trong trại thái đề phòng.– Nghĩa là đêm nay cô đừng về nhà nữa, tôi và cô ở cùng một chỗ.– Anh… anh… không thể được… tôi phải giữ gìn cho chồng tương lai của tôi. – Rose đỏ mặt hét lên hy vọng anh ta sợ mà tan biến cái âm mưu đén tối kia đi.– Haha, tôi nói tôi và cô ở cùng một chổ chứ không nói là muốn làm gì cô. Cô yên tâm, tôi cũng đã có vợ sắp cưới rồi, tôi tất nhiên không làm gì có lỗi với cô ấy. – Tuấn Khôi cười lớn.Rose nghe Tuấn Khôi nói anh ta đã có vợ sắp cưới thì phần nào yên tâm, nhưng bỗng dưng lại có cảm giác buồn bã không vui. “ Anh ta có vợ rồi thì có liên quan gì đến mình chứ.” Rose tự chấn tỉnh bản thân.Đêm đó, Rose tắt điện thoại… cô và Tuấn Khôi cùng ở trong phòng VIP tại khách sạn Ciz…– Có lẽ Minh Tuấn đang rất lo lắng cho tôi. – Rose ngồi bên trong mà lo lắng.– Cô có nói rằng đi với tôi hay không? – Tuấn Khôi hỏi.– Có. Tôi nói ra ngoài cùng anh.– Vậy cô yên tâm đi, chờ một lúc nữa anh ta sẽ gọi cho tôi. – Tuấn Khôi nhìn điện thoại của mình đang đặt trên bàn.Quả đúng như lời Tuấn Khôi dự đoán, chưa đầy 5p sau thì số của Minh Tuấn đã gọi cho Tuấn Khôi. Tuấn Khôi khẽ cười, xem ra hắn ta cũng không phải người bình thường, gia đình cũng phải có quyền thế mới có thể tìm ra số của anh nhanh như vậy. Tuấn Khôi nhàn nhạt nhấc máy.– Alo!– Anh có phải là tổng giám đốc RoYal, Trần Tuấn Khôi. – Minh Tuấn xác nhận.– Đúng vậy, anh là ai? – Tuấn Khôi giả vờ hỏi, anh thừa biết người đầu dây bên kia là ai.– Tuấn Khôi, tôi là Minh Tuấn chúng ta đã gặp tại RoYal lần trước.– À! Chào anh, anh tìm tôi?– Sáng nay, anh và vợ tôi có hẹn gặp bên ngoài, hiện tại cô ấy chưa về và cũng không liên lạc được. Tôi muốn hỏi anh và cô ấy đã chia tay nhau ở đâu. – Minh Tuấn lo lắng nói.– Chúng tôi chưa chia tay, hiện tại cô ấy đang ở bên cạnh tôi. – Tuấn Khôi khẽ đáp.– Cho tôi nói chuyện với Tuyết Nhi. – Minh Tuấn trong lòng khẽ tức giận, giờ đã quá trễ để hai người họ gặp mặt.– Xin lỗi nhưng tôi e không tiện, hiện tại cô ấy đã ngủ rồi. – Tuấn Khôi nhếch miệng cười đápRose mở to đôi mắt nhìn Tuấn Khôi, xem ra anh ta chơi một cú khiến Minh Tuấn đau lòng đến chết.– Cái gì, anh đang ở đâu. Tôi sẽ đến cô Tuyết Nhi. – Minh Tuấn khẽ gầm trong điện thoại.– Nơi này sao? Đây là một căn phòng khá sang trọng, gồm chiếc giường lớn đủ cho hai người nằm và cả chiếc bàn để hai người có thể uống rượu mà trò chuyện… nơi này không gian rất thoải mái thêm cách bố trí khá lãng mạng. – Tuấn Khôi châm chọc. – Anh yên tâm đi, nơi tốt thế này Tuyết Nhi của anh sẽ không bị cảm lạnh được đâu. Hiện tại có lẽ cô ấy rất mệt nên đã ngủ rất ngon bên cạnh tôi. Ây da, tôi cũng khá mệt rồi, xin phép cúp máy.– Mày… mau nói mày đang ờ đâu. – Minh Tuấn hét lên trong điện thoại, máu sôi sùng sục.– Ngày mai, tôi sẽ đưa cô ấy về. Lúc đó anh hỏi Tuyết Nhi, cô ấy sẽ kễ cho anh nghe. – Tuấn Khôi nói xong liền cúp máy, tắt luôn Tuấn Khôi đau đớn nằm biệt dưới đất, Rose lấy lại bình tĩnh nhìn Tuấn Khôi nhăn nhó dưới sàn mà khó hiểu. Sứ