Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Nhị Tiểu Thư, Em Sẽ Thuộc Về Ta

Tác giả: Song Tử

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325924

Bình chọn: 8.00/10/592 lượt.

ng vừa bắt đầu lựa cho Rose rất nhiều trang phục và bắt cô liên tiếp thử. Rose thử đến mệt nhoài, bộ nào Tuấn Khôi lựa qua đều vừa vặn với cô và rất phù hợp, xem ra anh ta rất có mắt nhìn.– Tất cả những bộ quần áo cô ta vừa thử, gói hết lại cho tôi. – Tuấn Khôi nói với cô nhân viên.– Dạ. – Cô nhân viên cười đỏ mặt trước vẻ đẹp trai của Tuấn Khôi, lại ghen tỵ với cô gái tốt số kia.– Này, này…. chỉ ba ngày thôi, cần thiết phải mua nhiều như vậy không. – Rose nhảy dựng lên.– Tất cả đều phù hợp và tôi không có thời gian lựa chọn. – Tuấn Khôi nói xong, rút thẻ thanh toán liền bỏ đi mặc cho Rose xách theo một đóng túi phía sau.Ra đến xe, Tuấn Khôi đưa Rose đến một nhà hàng lớn, gọi những món ăn sang trọng phía trước để cùng nhau dùng bữa tối.– Anh cho tôi biết, lương ở RoYal rất cao sao, tôi cảm thấy anh rất là giàu có nha. – Rose tò mò, anh ta không suy nghĩ mua một núi quần áo giày dép túi xách cho cô, lại đưa cô đến nơi sang trọng này chỉ là vì cô và anh đang trong giai đoạn hẹn hò giả.– RoYal tất nhiên trả lương phù hợp với tài năng của nhân viên. – Tuấn Khôi nhàn nhạt nói, tiếp tục ăn.– Vậy lương anh bao nhiêu?– Tôi không có lương. – Tuấn Khôi không để tâm mà đáp.– Haha, xem ra anh là kẻ bất tài nên không được trả lương sao, anh vừa nói họ trả lương theo tài năng mà. – Rose cười ngất lên với suy nghĩ ngu ngốc của mình.– Vì tôi phải trả lương cho họ. – Tuấn Khôi lắc đầu với cô gái này.Rose ngẩng người, liền nhìn Tuấn Khôi tỏ vẻ không tin tưởng.– Ý anh nói, anh chính là tổng giám đốc của RoYal.– Cô hiện tại chính là bạn gái của tổng giám RoYal, vì vậy hãy tỏ ra thông minh một chút, đừng nói những lời ngu ngốc nữa.– Anh đưa thẻ tôi xem. – Rose đưa tay về phía Tuấn Khôi.– Tổng giám đốc phải đeo thẻ sao? – Tuấn Khôi chịu thua. – Vậy cô nghĩ, tối hôm đó cô có thể dễ dàng đột nhập phòng làm việc của tổng giám trong khi nơi đó bộ phận bảo vệ làm việc ngày đêm sao?– Quả thật… tôi đã nghĩ như vậy. – Rose cúi mặt xấu hổ nói. – Anh là tổng giám đốc RoYal thật sao, anh còn trẻ như vậy… thật là khó tin.– Vì vậy, cô biết mình phải làm gì rồi chứ.– Vâng, tôi sẽ bớt nói ra những câu ngu ngốc, sẽ ăn mặc thật đẹp khi đi cùng anh, sẽ nghe lời người tài giỏi như anh… – Rose thao thao bất tuyệt.Tuấn Khôi nhìn cái vẻ đáng yêu trên gương mặt kia liền khẽ bật cười, bao nhiêu muộn phiền bỗng tan biến mất khi đi cùng Tuyết Nhi này. Cô gái này là ai, vì sao lại mang đến bên anh muộn như vậy. Nếu như trong trái tim anh không phải lả Rose đã chiếm hết, thì có lẽ anh sẽ yêu cô gái này… một cô gái khiến anh có cảm giác bình yên.Tuấn Khôi đưa Rose vể lại nhà mà Minh Tuấn để cô ở tạm. Rose nhìn những túi quần áo liền lúng túng, không biết phải nói thế nào.– Không phải cô muốn hắn ta từ bỏ cô sao? Mang những thứ này vào, hắn hỏi thì cứ nói được tôi mua tặng. – Tuấn Khôi đoán được trong ánh mắt kia có một chút không nỡ.– Nhưng…– Không phải cô nói sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi. Mau vào bên trong đi, sáng mai tôi sẽ đến đón cô sớm, nhớ những gì tôi đã căn dặn.Rose không muốn cải lời Tuấn Khôi vì sợ anh không giúp cô nữa, dù gì cô cũng đã hứa với anh. Rose vừa xuống xe thì Tuấn Khôi cho xe chạy đi, cô từ từ cùng với đống túi xách đi vào bên trong ngôi nhà kia, biết chắc rằng Minh Tuấn đang đợi mình, vì cả buổi tối anh gọi cô không hề nghe máy.– Em đi đâu vậy? – Minh Tuấn nhìn thấy Rose đi vào liên hỏi.– Em ra ngoài… – Rose lảng đi như muốn đi về phòng.– Những thứ trên tay em là gì vậy. – Minh Tuấn nhìn thấy Rose đang mang trên tay khá nhiều đồ.– Đây là… quà tặng từ Tuấn Khôi… hôm nay, em và anh ấy đã hẹn gặp.Minh Tuấn trong lòng vô cùng không vui bước đến phía Rose, hất những thứ trên tay cô xuống đất nhìn vào mắt cô.– Em và hắn ta đi đâu, vì sao em không nói trước với anh… và không nghe điện thoại của anh.– Từ… từ khi nào… em đi đâu cũng phải báo cáo với anh…Minh Tuấn ngạc nhiên trước thái độ của Rose, cô ấy từ trước đến giờ chưa bao giờ có thái độ nóng giận với anh/– Tuyết Nhi, anh không phải là có ý đó. Chỉ là anh quá lo lắng cho em, em đi với ai cũng được nhưng phải nói cho anh biết hoặc khi anh gọi em hãy nghe máy, như vậy anh mới yên tâm. – Minh Tuấn nhẹ nhàng ôm lấy Rose nói.Rose cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy, nhưng mà… hình ảnh cô gái Mai Ly kia khiến cô không thể không giữ lời mình đã hứa. Rose khẽ đầy Minh Tuấn ra nói:” Em mệt, em đi nghĩ trước.” – Sau đó thu gom lại mọi thứ mà đi vào phòng.Minh Tuấn đứng đó nhìn bóng dáng Rose bước đi, trong lòng không hiểu sao cảm giác lo sợ tràn đầy, anh sợ sẽ mất cô, sợ cô sẽ bỏ anh mà đi lần nữa. Minh Tuấn nhìn chiếc nhẫn trên tay mình khẽ tự động viên bản thân:” Ít ra khi ra ngoài, Tuyết Nhi vẫn mang theo chiếc nhẫn kia trên tay.”Rose vừa bước chân vào phòng liền ngồi ngã vào cánh cửa đã đóng chặt, trong lòng cảm thấy vô cùng có lỗi với Minh Tuấn. Nếu như cô biết mọi chuyện sẽ như thế này, ngay từ đầu cô đã cự tuyệt anh, không mang tình cảm chưa xác định của mình để đánh cược. Rose nhìn chiếc nhẫn trên tay, nó thật đẹp và tinh tế nhưng chiếc nhẫn này đáng ra phải thuộc về người khác, một ng