
địa của cô như vậy.– Đúng, tôi giết anh một lần không được, lần này tôi không tin không giết được anh. – Tố Uyên đưa súng nhắm về phía đầu Trương Luật nhanh chóng bóp cò.*****************– Nhưng liệu hắn ta có dám ra tay hay không, hay một lần nữa để Tố Uyên ra tay trước. – Trần Hậu lo lắng hỏi.– Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện đó, nên bên trong khẩu súng của cô ta, tôi chỉ để lại một viên đạn.- Minh Trí khẽ nói, ánh mắt không một chút biểu cảm, lạnh như băng.*******************– Một lần nữa, cô lại muốn giết tôi. – Trương Luật thật sự không nỡ ra tay, nhưng một lần nữa người phụ nữ anh yêu lại muốn giết anh như vậy, thật sự không thể tha thứ.Tố Uyên lần này sợ đến xanh mặt, vì sao súng lại không còn đạn chứ.– Đoàng. – Tiếng súng thứ hai phát ra trong căn nhà gỗ.*************– Chúng ta có nên quay lại xem xét tình hình hay không, thiếu gia? – Trần Hậu nghe tiếng súng liền nói.– Nhanh chóng rời khỏi nơi này trước khi cảnh sát tới. – Minh Trí nói.– Ai báo cảnh sát ư? – Trần Hậu hỏi.– Nghe tiếng bom nổ, sẽ tự tìm đến?– Bom ư? – Trần Hậu ngạc nhiên.Chưa kịp nói hết câu.– Đoàng. – Một tiếng súng vang lên.– Ùm! Ầm…. – Sau đó là tiếng nổ lớn.Căn nhà gỗ nổ tung, lửa thiêu đốt mọi tội ác.– Vì sao anh biết có bom? – Trần Hậu kinh ngạc nói.– Anh có nhìn thấy những thùng gỗ bên cạnh góc nhà không, trong đó chứa bom. Khi bước vào tôi đã nhìn thấy thùng gỗ ấy đặt ở đó một cách rất vô cùng kì lạ, Trương Luật lại cứ hay nhìn về phía đó, điều này khiến tôi càng chắc chắn.– Vì vậy khi anh ta yêu cầu chúng ta ra ngoài, thiếu gia liền đồng ý.Minh Trí gật đầu nói:” Tuấn Khôi không nên ở những nơi nguy hiểm này, tôi dùng cách đó để đưa nó về trước.”– Mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, hãy thông báo đón Rose thật trở về đi, con bé đã chịu quá nhiều cực khổ. – Minh Trí nói, sau đó lên xe quay về thành phố.Đọc tiếp Nhị tiểu thư, em sẽ thuộc về ta – Ngoại truyện 36 Chương Ngoại truyện TYĐS phần 36: Tiểu Ái.Tuấn Khôi quay về liền đi đến căn chung cư mà Thiên Bảo đưa Rose về, anh nhấn chuông cửa mãi nhưng không hề thấy ai mở cửa. Tuấn Khôi rút điện thoại gọi cho Rose nhưng số cô đã không thể liên lạc được, đành phải gọi cho Thiên Bảo nhưng vừa bấm nút gọi thì thấy Thiên Bảo lầm lũi bước đến với nét mặt rầu rĩ mệt mỏi.– Thiên Bảo, cô ấy đâu rồi.– Chết tiệt, cậu làm cái quái gì mà giờ mới xuất hiện hả, cô ấy bỏ đi rồi. – Thiên Bảo mắng chửi.– Bỏ đi? – Tuấn Khôi lo lắng. – Đi đâu chứ?Thiên Bảo tức giận nắm áo Tuấn Khôi đẩy mạnh vào tường:” Chẳng phải vì tên khốn kiếp mày sao, mày đã không nhận ra cô ấy sớm hơn, mày biết Rose yêu mày mà lại đối với cô ấy tệ bạc như vậy.”Tuấn Khôi dùng sức đẩy Thiên Bảo ra nói:” Ai nói với anh là tôi không nhìn ra cô ấy, tôi làm như vậy vì muốn bảo vệ cho Rose. Tôi đã cẩn thận giao Rose cho anh chăm sóc, nhưng cuối cùng anh làm được điều gì đây, ít nhất anh phải bên cạnh cô ấy, vì sao để Rose đi khi nào không biết.”Thiên Bảo càng nghĩ đến Rose càng tức giận, giáng một cú đấm vào mặt Tuấn Khôi.– Chính mày đã khiến Rose đau khổ, thằng khốn.Tuấn Khôi cũng bật lại.– Ngay cả một cô gái, anh cũng không thể bảo vệ. – Tuấn Khôi lau vết máu trên miệng, dùng chân đạp vào bụng Thiên Bảo.Anh Thư mang album bài hát mới của mình đến tặng Thiên Bảo, không ng nghe hết mọi chuyện lại gặp cảnh tượng hai người bọn họ đang đánh nhau thì nhanh chóng chạy đến.– Thiên Bảo, đừng đánh nữa. – Anh Thư can ra.– Cô đến đây làm gì, mau đi đi. – Thiên Bảo hất tay Anh Thư ra, tiếp tục cuộc chiến.Anh Thư nhìn thấy bọn họ như muốn lấy mạng nhau liền nói.– Hai người thôi đi, không phải quan trọng bây giờ là đi tìm cô gái đó sao. Hai người ở đây đánh nhau, cô ấy cũng chẳng muốn quay về, quay về nhìn thấy các anh như thế lại càng muốn bỏ đi thật xa.Tuấn Khôi và Thiên Bảo nghe Anh Thư nói vậy, cả hai cùng nhau dừng tay lại.Tuấn Khôi không nói gì, nhìn qua Anh Thư rồi bỏ đi.– Thiên Bảo, anh chảy máu kìa. – Anh Thư đưa tay lên gương mặt của Thiên Bảo.– Đau. – Thiên Bảo nhăn mặt.– Khi nãy biết đau sao anh còn đánh làm gì. – Anh Thư mỉm cười. – Cô gái kia thật có phúc, được sự quan tâm của hai người như vậy.– Em đến đây tìm tôi sao?– Em mang album mới của mình đến tặng anh. – Anh Thư đưa chiếc đĩa cho Thiên Bảo.Thiên Bảo đưa tay nhận lấy, sau đó bỏ vào túi rồi đứng lên.– Tôi phải đi tìm cô ấy rồi, em quay về đi.– Thiên Bảo. – Anh Thư gọi to phía sau. – Anh có thể cho em đi cùng không?Thiên Bảo quay lại nhìn Anh Thư đang mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp.***************Rose mê man, khi mở mắt ra thì nhìn thấy một người hệt như mẹ Pi. Rose nghĩ mình đã chết, gặp được mẹ Pi khiến cô vô cùng mững rỡ.– Mẹ, cuối cùng con cũng được gặp mẹ. – Rose ngồi dậy ôm chầm lấy người đối diện.– Nè, em gái, chị và em cũng không xa tuổi nhau lắm đâu nha. Nghĩ sao mặt chị thế này mà em gọi bằng mẹ chứ. – Tiểu Ái mang cô gái này về nhà nằm mê man mấy ngày rồi, không ngờ khi tỉnh lại điều đầu tiên lại gọi cô là mẹ mới khó hiểu.Rose nghe cô gái trước mắt nói xong liền buông ra, nhìn cô ta và hình của mẹ Pi trên bàn thờ hệt như nhau.– Đây… không phải là thiên đàng sao? – R