Ring ring
Nhớ nhung người xa lạ

Nhớ nhung người xa lạ

Tác giả: Quân Hủy

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322643

Bình chọn: 8.5.00/10/264 lượt.

ược tông cửa chạy ra.

“Em gái, em lớn lên rất đẹp, em ở lầu mười lăm à?” Người đàn ông trung niên nhìn cô ấn số tầng, mở miệng đến gần.

An Lâm không để ý đến ông ta.

Bình tĩnh, cô tự nói với mình.

“Đến với bạn trai? Hay là với người nhà?” Người đàn ông đó lại mở miệng, “Hay là em đến một mình?”

Mắc mớ gì đến ông ta chứ? Cô nhịn không được trừng mắt.

“Anh nghỉ lại một mình, ở căn phòng tổng thống, em có muốn đến ngồi một chút không?” Miệng người đàn ông này tràn đầy tục tĩu, lại thêm tiếng cười xấu xa nữa.

Sao mới đến lầu mười thế này? Trời ơi, cô đã muốn cầm túi xách mà đập lên đầu ông ta.

“Nếu không thì như thế này đi, em theo anh tâm sự một ngày, phí ở trọ của em cứ tính cho anh, anh còn cho thêm em một ít tiền tiêu vặt, chịu không?” Người đàn ông này thấy cô không nói gì nên lá gan càng lớn hơn.

Rốt cuộc cũng tới lầu mười bốn.

Chương 2

“Sắc phôi!”

An Lâm nhanh chóng nâng thật cao túi xách trên tay, trực tiếp đập xuống gò má của ông ta, sau đó dùng chân mang giày cao gót của mình đạp vào đầu gối của ông ta, một mạch làm xong chuyện trong lòng muốn làm ban nãy, sau đó vừa lúc cửa thang máy lầu mười lăm mở ra, cô một hơi cũng không kịp thở, lập tức chạy ra khỏi thang máy, chạy tới phòng 159.

“Con đàn bà đáng ghét, đừng chạy!” Người đàn ông ra khỏi thang máy đuổi theo phía sau.

“Mở cửa, mau lên!” Cô ngừng lại ngoài một cửa phòng, tay dùng lực vỗ cửa phòng đang đóng chặt.

Cách một tiếng, cửa được mở ra rất nhanh.

Vừa thấy cửa phòng mở ra, cô mau chân đẩy cửa trốn vào phòng, rồi dùng lực đóng sầm cửa lại, sau đó khóa cửa, mới dựa vào cửa thở dốc từng ngụm từng ngụm.

“Haiz, nguy hiểm thật…” Cô vỗ vỗ ngực, cũng không biết phía sau có một ánh mắt nhìn chằm chằm vào mình.

“Cô… có ổn không?” Kỷ Duẫn Phong kéo lại áo choàng tắm trên người, nhìn người phụ nữ này đột nhiên chạy ào vào phòng anh.

Anh vừa mới tắm rửa xong, chợt nghe có người không ngừng đập cửa phòng, anh không thể làm gì khác hơn là vội mở cửa, đến tóc cũng chưa kịp lau khô.

“Mình… ổn…” Gì, không đúng, giọng nói này không phải của Trạch Hân!

Vừa nhận ra, An Lâm vội vàng xoay đầu, phát hiện phía sau là một người đàn ông toàn thân vẫn còn dính nước.

Cô chăm chú nhìn lên, lại càng thêm hoảng sợ.

“Là anh!” Đây… Đây là chuyện gì? Tại sao anh ta lại ở đây?

“Không sai, là tôi.” Kỷ Duẫn Phong tao nhã gật đầu, cũng lập tức nhận ra vị An đại mỹ nhân này.

Thật đúng là trùng hợp, đến đâu cũng gặp cô ấy.

“Tại sao anh lại ở chỗ này? Anh là bạn của Trạch Hân sao?” Không đúng, hết thảy đều quá không bình thường, cô nỗ lực tìm một giải thích hợp lý, nhìn bên trong phòng, “Trạch Hân đâu?”

Tuy rằng không rõ tại sao cô lại hỏi như vậy, nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời cô.”Nơi này là phòng của tôi, đương nhiên là tôi phải ở đây, mà tôi cũng không biết ai là Trạch Hân, trong phòng cũng chỉ có một mình tôi mà thôi. Cô còn vấn đề gì không?”

Ngày hôm nay anh và khách hàng đàm phán ở khách sạn này hơi trễ một tí, và vì ngày mai có hành trình đến vùng phụ cận, nên anh trực tiếp dừng chân ở đây luôn.

“Làm sao có thể chứ, ở đây rõ ràng là…” Phòng cô vừa bước vào là phòng 159 không sai chứ?

“Cô gái à, cái này gọi là chiêu lạc ngũ.” Anh học khẩu khí lần trước cô nói như thế, sau đó ưu nhã cười.

“Anh… Cùng lắm thì tôi đi ra ngoài là được.” Nhìn nét mặt anh cười cợt, An Lâm nhíu vùng chung quanh chân mày, cô quyết định đến quầy nhân viên để xác nhận lại, nói không chừng là do anh ta đi nhầm phòng.

Cô mới vừa nghĩ như vậy, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa dồn dập.

“Con đàn bà đáng ghét kia, lập tức đi ra đây cho ông!” Là giọng nói của người đàn ông trong thang máy.

Vùng xung quanh lông mày Kỷ Duẫn Phong nhíu chặt, “Làm sao thế này? Sao lại có nhiều người muốn chen vào phòng tôi thế này?” Nói xong, anh định đi mở rộng cửa.

“Đừng…” An Lâm vội vã chắn trước cửa phòng, “Tôi vừa…” Aiz! Sớm biết thế cô sẽ không bị kích động, cứ quên cái miệng sỗ sàng kia đi, lại nhất thời bốc đồng rước họa vào thân?

“Vừa nãy làm sao?” Xem ra nhất định là không có chuyện gì tốt.

Làm sao? Không phải là hình tượng cô ra tay đánh tên háo sắc sao?

Thấy cô không nói, Kỷ Duẫn Phong không thể làm gì khác hơn đành nói: “Xin cho tôi chút cảm giác bản thân được tham gia được không? Đừng làm cho tôi không hiểu gì.” Là cô ta buộc anh phải “tham gia” mà!

“Lúc ở trong thang máy người đàn ông kia đã nói mấy lời có hơi kinh tởm nên tôi mới…” Aiz, thật khó mở miệng.

“Ra tay đánh người?” Ừ, nhìn ra được túi xách trên tay cô có vết tích đã từng “tranh đấu”.

“Đúng.” Cô gật đầu thừa nhận.

“Ha hả…”

Người của nhà họ An, nam là rồng phun lửa, thì nữ đương nhiên cũng là một cây ớt nhỏ.

Thấy anh nở nụ cười, tâm tình của cô cực kì xuống thấp, thậm chí có chút ảo não.

Kỳ quái, có người muốn ăn đậu hủ của cô, cô ra tay dạy dỗ đối phương một trận thì có cái gì sai chứ?

“Đến đây.” Kỷ Duẫn Phong kéo cô ra, đưa tay muốn mở cửa.”Cũng không thể để ông ta đứng ngoài cửa của tôi kêu gào suốt đêm được.” Ngày mai anh rất bận, đêm nay phải ngủ đủ giấc mới được.

“Không phải là anh muốn đưa tôi r