
a cho ông ta tùy ý bắt nạt chứ?” An Lâm trừng mắt, mau chóng xác nhận chuyện này.
“Đương nhiên là không.” Làm sao anh có thể làm chuyện này chứ?
Nếu anh đã nói như vậy, cô cũng vui vẻ lùi về sau hai bước, giao chuyện này cho anh xử lý.
Lúc Kỷ Duẫn Phong cửa phòng mở ra.”Ngài à, có việc gì?” Anh vừa mở cửa ra đã thấy một người đàn ông có má phải bị đánh sưng, lòng không khỏi cười trộm.
“Tôi…” Vừa thấy là một nam đi ra, giọng người đàn ông trung niên này thu lại rất nhiều, “Có một người phụ nữ chạy vào trong phòng của cậu, cậu mau giao cô ta ra đây, ông đây sẽ tạm tha cho cậu.”
“Tha cho tôi?” Kỷ Duẫn Phong giơ bàn tay xoắn chặt, phát ra tiếng rắc rắc.
Người đàn ông trung niên thấy thế, hít một hơi thật sâu, “Cô lúc nãy vừa đánh tôi bị thương, cho nên…” Nhìn cái đầu cao hơn ông ta rất nhiều… À, là cực kì nhiều, thanh âm của ông ta càng ngày càng nhỏ lại.
“Nhưng bạn gái của tôi lại nói là do ông dùng lời nói quấy rầy cô ấy trước.” Trên mặt Kỷ Duẫn Phong xóa sạch ý cười, đôi mắt lợi hại như ưng híp một cái, nét mặt tràn ngập kí thế nguy hiểm.
“Tôi…” Người đàn ông trung niên lui về phía sau một bước, “Tôi không…” Con đàn bà kia là bạn gái cậu ta? Cái này thảm rồi.
“Em yêu à, người ta nói là em nói oan cho ông ta kìa.” Đôi mắt Kỷ Duẫn Phong khẽ chuyển, vốn nét mặt tràn ngập nguy hiểm bỗng chốc chỉ còn ôn nhu, ba chữ “em yêu à” nghe đặc biệt ngọt ngào.
“Hả?” An Lâm sủng sốt bởi giọng điệu của anh ta.
“Em yêu, em bị dọa đến choáng váng rồi sao?” Anh giống như đang đau lòng nói, thực ra trong lòng đang cười lớn.
Bây giờ anh cũng đang ăn đậu hủ của cô? Chỉ là thẳng thắn hơn người đàn ông kia.
Cô dùng tay bấm đùi một cái, để cho bản thân hoàn hồn, nhưng lại vì xưng hô của anh mà đỏ bừng hai gò má.
“Ông ta muốn em đến phòng tổng thống tiếp ông ta!”
“Cái gì, có chuyện này à?” Nghe vậy, đột nhiên lòng của Kỷ Duẫn Phong dâng lên một tia không thoải mái, hận không thể ra một quyền với ông ta.
“Tôi chỉ… nói giỡn, các người chớ để ý…” Gã thấy tức giận trong mắt Kỷ Duẫn Phong ngày càng sâu, vội vàng lui về phía sau vài bước.”Tôi… tôi đi trước, không… Không quấy rầy các người nữa.” Nói xong, chân ông ta như tra dầu, nhanh chóng chuồn mất.
Thấy gã đã chạy xa, An Lâm mới đi ra khỏi phòng.”Loại đàn ông này, thực sự là…” Cặn bã!
“Khụ! Bây giờ không sao rồi, tôi có thể nghỉ ngơi chưa?” Kỷ Duẫn Phong đứng sau lưng cô, vòng hai tay vào nhau, mang theo ý cười cùng với sắc mặt bất đắc dĩ hỏi.
Nói đến đây một, An Lâm đưa lên mắt, nhìn mã số trước cửa phòng.
“Một năm tám? Không thể nào?” Cô nhất định chuyện này là một chuyện hài!
Thấy nét mặt của cô, anh hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Lúc nãy tình hình nguy cấp, tôi không trách cô đâu.” Anh nói rất có phong độ tiêu chuẩn, nhưng trong lòng thì lại cười ha ha.
Hừ, đương nhiên là anh sẽ không trách cô, vừa nãy không phải anh cũng ăn đậu hủ của cô đó sao? Nghĩ như vậy, cô nổi trận lôi đình, nhưng lại không có lí do gì để mở miệng mắng người.
Tuy anh ta gọi ba tiếng “em yêu à” rất thuận miệng, nhưng dù sao đi nữa thì anh đã giúp cô một chuyện lớn, cho nên phải nói tiếng cảm ơn với anh ta.
“Cám ơn anh.”
“Không cần khách khí.” Kỷ Duẫn Phong trả lời, “Hình như là mỗi lần chúng ta chạm mặt đều nói những lời kịch thì phải.” chỉ là rất thú vị.
“Đây là anh muốn nhắc tôi đã nợ anh nhiều ân tình à?” Tâm tình cô tồi tệ, lẩm bẩm.
“Người thông minh như cô, tôi không cần phải nhắc nhở.” Lời này của anh ba phần tán dương, bảy phần châm biếm, người thông minh hẳn là nghe hiểu được.
“Mời chỉ ra.” Cô không muốn đoán, “Anh muốn tạ lễ như thế nào? Tôi cũng không muốn thiếu nợ người ta.” Nhất là đối với anh ta.
“Tạ lễ?” Anh nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô, “Lần sau gặp lại, cười tươi với tôi một cái là được rồi, đừng có lúc nào cũng xụ mặt với tôi chứ.”
“Lần sau? Anh xác định là chúng ta còn gặp lại?” Tuy rằng bọn họ vô tình gặp nhau mấy lần, nhưng cũng không có cách nào để bảo đảm họ còn gặp lại.
Kỷ Duẫn Phong nhún nhún vai, “Có một thứ để chờ mong cũng tốt.”
“Chờ mong?” Nét mặt anh có chút phức tạp.
“Lẽ nào cô không thích bất ngờ sao?” Thật ra anh rất mong sẽ chạm mặt với cô, dù sao sau mỗi lần không hẹn mà gặp cô, tâm tình của anh cả ngày hôm đó đểu rất tốt.
Anh ta mới lạc í, An Lâm còn chưa kịp trả lời, cửa phòng đối diện đã mở ra.
“Tiểu Lâm? Làm sao vậy?” Từ trong phòng Chu Trạch Hân ló ra, vừa vặn thấy vẻ mặt quẫn bách của An Lâm.
“Không có gì.” An Lâm lắc đầu.
Aiz! Tại sao mỗi lần người đàn ông này xuất hiện đều là lúc cô bị chê cười không vậy? Trên đời có chuyện trùng hợp như vậy à…
Kỷ Duẫn Phong vẫn duy trì thân sĩ phong độ như cũ, trên mặt mang nét tươi cười tuấn tú.
“Ngủ ngon nhé, An tiểu thư.”
Nghe vậy, cô cũng ngước mắt nhìn anh.
Anh xưng hô với cô như vậy, mà cô, cô vẫn chưa biết mình quen anh khi nào.
“Rốt cuộc thì anh là ai? Chúng ta quen nhau khi nào?” Cô thực sự không chịu nổi, vấn đề này khiến cô rối rắm lâu lắm rồi.
“Tôi chỉ là một người xa lạ, mà chúng ta…” Nụ cười của anh dừng một hồi, “Chưa bao giờ quen biết.”
“Nói cho tôi biết, anh là ai.” Cô đơn g