XtGem Forum catalog
Nhóc To Gan Đấy

Nhóc To Gan Đấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326053

Bình chọn: 7.00/10/605 lượt.

hay hả ?

-Tôi cũng mới biết. Không ngờ hắn ra sớm đến thế. – Nó thở dài.

Bỗng nhiên, nó vỗ tay rất lớn :

-Không thể ! Với thế lực nhà họ Chu chưa đủ sức để cho hắn ra sớm như thế. Chắc chắn là có người giúp.

-Nhỏ Trân, cậu muốn nói nhỏ phải không ?

-Ừ. Họ đã can thiệp với họ Chu thì khó mà thất bại. Điên cái đầu.

Tôi cảm thấy hơi lo lắng. Hai cái đầu thông minh này nếu hợp tác không biết tôi và nó sẽ gặp những chuyện rắc rối gì đây.

Thiên mỉm cười :

-Này, cô khát không ? Tôi xuống lấy nước nhé.

-Tôi đi với !

—–***—–

-Cái này…

Nó đưa cho tôi cái thứ gì đó, y như đạo bùa nhưng không có dây đeo (tôi chúa ghét mấy cái thứ kiểu ràng buộc như nhẫn, dây chuyền…). Nó bảo :

-Để trong túi áo. Nó sẽ hỗ trợ cho cô.

-Cám ơn. – Tôi đón lấy, bỏ nó vào túi áo.

-Đi đường cẩn thận.

-Ừ.

Tôi lên xe đạp, chạy thẳng. Nó bảo tôi không được đi bộ nữa, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Tôi cũng nghĩ vậy, chiếc xe này chạy tốt đấy chứ. Nó có màu hồng nhạt, sườn nhẹ như xe con gái nhưng đạp rất nhanh, sánh ngang với xe đua nếu nó có sườn ngang. Xe cứ đi bon bon trên đường, chỉ còn một lát nữa là tới trường.

Có một cái gì lạ chạy ngang qua não tôi. Có sát khí. Từ ngày vào nhà họ Dương, tôi đã làm quen được với giác quan thứ sáu, cũng nhờ mấy lần nó hù tôi và cũng nhờ sát khí của mấy người họ hàng kia. Cái này hơi nhẹ. Nhưng để chắc ăn, tôi cắp xe đạp, nhảy lên tường mấy người kia, băng băng tới trường. Đằng sau tôi có nghe tiếng chửi rủa của ai đó.

-Xích thố dạo này đi xe đạp hả ? – Atula hỏi tôi.

-Ừ, Thiên bảo nên đi xe đạp cho đỡ mỏi chân. – Tôi khoe chiếc xe mới. – Coi ngon không ?

-Đẹp quá !

Trân đi lướt qua chúng tôi. Nhỏ nhìn tôi với ánh mắt đau đáu. Rõ rồi. Đích thị. Chắc chắn sau khi tôi gặp nạn là cha Tuấn sẽ xông ra cứu tôi chứ gì, hắn đang đạp xe đằng sau tôi kìa. Xưa rồi diễm. Tôi không nhát đến nỗi sợ dao. Thuở đời nay tôi không sợ ma quỷ, tôi biết bơi, không sợ ếch nhái, rắn rết, chỉ sợ mỗi trời và những thứ của trời thôi.Tôi phớt lờ đi ánh mắt của con nhỏ,khoác vai Atula vào lớp.

Xong buổi học, tôi đi xe đạp về nhà, Tuấn vịn xe lại :

-Cho Tuấn đi chung với nhé.

-Đi tới nhà Mai ? – Tôi hỏi.

-Ừ.

-Đi !

Tôi đạp xe đi thẳng, về chỗ biệt thự. Dám chắc là Tuấn không biết tôi chuyển đến đấy, tuy Trân với Tuấn chung âm mưu nhưng chưa hề hợp nhau về cách nghĩ (Tuấn sẽ hại thằng nhóc còn Trân thì nhắm vào tôi) nên chắc chắn Trân sẽ không cung cấp cho Tuấn những thông tin chính xác. Ngôi nhà cũ vẫn đứng tên cha tôi và lâu lâu ông vẫn tạt về thăm, chắc chắn là hắn sẽ lầm là tôi vẫn chưa chuyển nhà.

Quả nhiên. Khi thấy tôi quẹo qua chỗ khác, Tuấn ngạc nhiên :

-Ủa sao Mai không về nhà ?

-Chuyển nhà rồi.

-Vậy nhà Mai…

-Kìa. – Tôi chỉ ngôi biệt thự.

Tuấn sững sờ. Có lẽ đấy là thứ hắn gai mắt nhất. Nhưng đấy lại là nhà của tôi bây giờ.

-Thiếu phu nhân đã về. – Ông quản gia nghiêng mình chào tôi.

-Còn… – Tôi hơi ngạc nhiên.

-Thiếu gia có việc, chưa về, nghe nói liên qua đến tộc họ.

-Thế à ? Cám ơn.

Tôi quay qua nói với Tuấn :

-Tuấn về đi ! Mai về nhà rồi.

Tôi đi thẳng vào nhà, mặc sự sững sờ kia có lẽ sẽ gây nguy hiểm cho tôi sau này.

(Lời kể của Nhất Thiên)

-Ta biết như thế là hơi quá sức với con nhưng họ đã trở mặt, ta đành phải làm vậy. – Cố nói.

-Cực cho con quá, vừa phải bảo vệ Tiểu Mai, vừa phải lo việc nhà. – Mẹ xoa đầu tôi.

-Không sao ạ, miễn cô ấy an toàn, giá nào con cũng trả. – Tôi mỉm cười.

Tôi nhảy lên cành cây, trốn vào trong lớp. Có lãnh đạo rồi có khác, ba ngày nay tôi bị vây đến nỗi chỉ có thể thoát bằng mái nhà. Tất cả cửa kính ở biệt thự đều thay bằng kính cứng cả, ba ngày nay Thiên có thể xây thêm một cái kho mới (gạch đầy hết). Tại tôi cả, nhiều khi cũng thấy tội nghiệp cho nó.

Vào ngay lớp từ cửa sổ, đúng ngay lúc đánh trống, ngay chóc. Tôi bị như thế này từ năm cấp hai kia, bao nhiêu kế hoạch của Tuấn, tôi đều đoán được hết. Giờ chỉ có con gái trong lớp, phải…một giây nữa đám con trai mới vào lớp đón thầy. Đúng ! Đúng mười hai giờ bốn mươi bốn phút năm mươi giây, hơn hai mươi người con trai với mồ hôi nhễ nhại sầm sập vào lớp. Ai cứ lo về chỗ nấy, đâu có để ý con nhỏ Tạ Tiểu Mai đang đứng sờ sờ ở bàn đầu đâu. Tôi hô :

-Nghiêm ! Chào !

-Lớp trưởng ! – Tất cả hét lên kinh hoàng.

Ở với cái lớp thế này chắc tôi điên quá, chỉ mong về nhà sớm gặp nó cho khuây khoả. Dạo này tự dưng tôi thấy Thiên hơi lạ, có cái thái độ gì đấy nó rất là kỳ lạ. Thiên vẫn cười, vẫn nắm tay tôi vào nhà mỗi khi tôi về nhà nhưng tôi cảm thấy có cái gì đấy cứ kỳ lạ. Có cái gì đấy.

-Sao thế ? – Tuấn ấn còi xe đạp điện đặc chế.

-Không có gì…

-Lo lắng cho số phận ngày mai đấy mà. – Vân chọc Tuấn.

-Số phận gì chứ ? – Trân nói.

Một dòng điện lạ xuyên qua đại não tôi. Tôi xô vội Vân xuống dưới. Tôi cầm nguyên một chiếc xe đạp mới, ném lên trên không. Bùm ! Bánh xe tôi bị nổ tạo âm thanh vang lên làm chấn động cả xóm. Tôi gượng cười :

-Xin lỗi các bác, xe con bị lủng lốp.

Chờ cho các bác đóng cửa lại, tôi xem xét lại bánh xe, có một lỗ thủng nhỏ, thon thon. Tôi xem xét thử cái thứ ở dưới.