
Nhóc lười…Tôi yêu em
Tác giả: Bông hồng thuỷ tinh
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 328912
Bình chọn: 8.5.00/10/891 lượt.
m sâu vào da thịt của Nhật Duy mà tim Hoạ Mi không khỏi nhói đau, Lệ Hoa đưa tay che miệng để không bật khóc nức nở chưa bao giờ thấy anh trai mình bị thương nặng như vậy cả? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?
Dao càng khoét sâu vào da thịt thì máu chảy càng nhiều, Nhật Duy càng thêm đau đớn nhắm mắt cắn chặt răng mà vẫn không khỏi rùng mình. Hoạ Mi vội nắm chặt tay Nhật Duy trấn an
– Không sao đâu, có em ở đây rồi nhất định anh sẽ không sao đâu. Hãy tin ở em – Hoạ Mi vừa nắm chặt tay Nhật Duy vừa nói nhẹ như thì thầm. Nhật Duy thoáng mở mắt nhìn vẻ mặt đau lòng của Hoạ Mi khẽ gật đầu.
Cuối cùng thì viên đạn cũng đã được lấy ra may mà không sâu lắm chưa gần vào xương nhưng cũng đủ để máu nhuộm đỏ một đống bông băng. Tuấn Anh khéo léo cầm băng quấn chặt bả vai bị thương của Nhật Duy cố hết sức để hắn không bị đau, cuối cùng thì cũng đã xong. Hoạ Mi thở phào một cái, sau khi hoàn thành trách nhiệm cũng không muốn ở lại để Hoạ Mi hỏi vong vo sơ suất để lộ thì mệt lắm. Tuấn Anh chuồn lẹ ra về. Lệ Hoa thấy anh đã qua cơn nguy hiểm yên tâm có Hoạ Mi ở lại chăm sóc nên cũng nhanh hiểu ý về phòng mình mặc dù mắt vẫn còn đỏ hoe.
– Rốt cuộc là anh đang có chuyện gì giấu diếm em? Tại sao lại để bị thương thế này? – Hoạ Mi lo lắng nhìn Nhật Duy hỏi,
– Tôi không sao đâu, em về phòng đi, tôi chỉ muốn được yên tĩnh một mình thôi – Nhật Duy nằm ra giường nhắm mắt nói khẽ thì thào.
– Anh…được rồi, em biết dù có hỏi thế chứ nữa thì anh cũng chẳng chịu nói. Đã vậy em về phòng trước đây, anh nghỉ ngơi đi – Hoạ Mi thở dài bất lực ra ngoài, anh không nói nhưng anh tưởng em ngốc đến mức không biết tìm cách khác để điều tra sao?
Cánh cửa vừa khép lại, Nhật Duy mở mắt nhìn lên trần nhà “Nếu em biết thì chắc chắn em sẽ gặp nguy hiểm, xin lỗi có vẻ càng ngày tôi càng mất đi khả năng bảo vệ em rồi bởi chính bản thân tôi còn không thể tự bảo vệ được, giờ tôi phải làm sao đây?”
Nhóc lười…Tôi yêu em – chương 92
Chương 92: Cuộc đời đâu đẹp và lãng mạn như giấc mơ
Trở về phòng riêng cũng đã là lúc 4h sáng, tiếng kim đồng hồ nhích từng chút một kêu tích tắc lại càng khiến cho Hoạ Mi thêm lo lắng, sợ hãi. Vốn luôn nhìn đời qua lăng kính màu hồng, bằng ánh mắt đầy yêu thương, bằng một tâm hồn lãng mạn nên kể từ lúc phát hiện ra tình cảm thật sự của mình dành cho Nhật Duy là gì.
Hoạ Mi luôn mơ tưởng một giấc mộng ngày nào mở mắt ra cũng được nhìn thấy người mình yêu sống bình an bên cạnh mình, luôn nhận được tin nhắn “chúc ngủ ngon!” mỗi tối, “chúc buổi sáng tốt lành!” mỗi sáng mai thức dậy. Để rồi luôn tự mỉm cười vu vơ, hát những câu hát yêu đời và cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp.
Nhưng hôm nay khi tận mắt nhìn thấy Nhật Duy bị thương lúc nửa đêm, con dao sắc nhọn khoét sâu vào da thịt hoà trộn cùng máu tươi kết hợp cùng nỗi đau đớn thể xắc đau như xé ruột xé gan của chính bản thân anh ta để lấy được viên đạn ra khỏi cơ thể mà lòng Hoạ Mi không khỏi dâng lên cảm giác chua xót, trái tim nhói đau y như bị con dao sắc nhọn đó khoét sâu trong tim, đau không nói nên thành lời.
Cảm giác ấy khó chịu vô cùng, khó chịu đến nỗi mặc dù đã dặn bản thân “tất cả là do anh ấy tự làm tự chịu, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”. Mặc dù đứng trước mặt Nhật Duy lẫn Tuấn Anh lúc đó Hoạ Mi đã kiềm nén được chỉ để mắt long lanh tý chút nhưng lại âm thầm nuốt nước mắt chảy ngược vào trong như chẳng có chuyện gì để Nhật Duy được an lòng.
Vậy mà khi nhìn thấy thái độ lạnh lùng, băng giá của Nhật Duy đuổi nhỏ ra khỏi phòng muốn được yên tĩnh một mình, không muốn bị nhỏ gây phiền phức truy hỏi mãi nguyên nhân vì sao lại ra ngoài lúc nửa đêm? Tại sao để bị thương nặng như vậy mà không đến bệnh viện cố tình tự xử lý nhỡ bị nhiễm trùng thì sao? Rốt cuộc anh đang có bí mật gì dấu em …?
Hoạ Mi đã thật lòng lo lắng, quan tâm như vậy nhưng đổi lại chỉ là sự xua đuổi một cách lạnh lẽo đến vô tình càng khiến lòng nhỏ thêm đau đớn, chua xót. Nước mắt lặng thầm rơi ướt đẫm gối mà chỉ thấy nỗi buồn, sự lo lắng, sợ hãi ngày càng nhiều hơn thôi. Mới bắt đầu nảy sinh tình cảm đã như vậy rồi cảm giác như dần thật xa vời, mỏng manh và dễ tan vỡ vậy sau này thì sao? Khi mà quãng đường phía trước còn khá nhiều chông gai, thử thách đâu phải lúc nào cũng bình yên trải đầy hoa hồng?
Khi biết thân phận thực sự của Nhật Duy là lão đại của Ngô gia qua lời ông Cường, ba của Hoạ Mi nói. Ngay tại lúc đó đã dâng trào cảm giác bất an không thể diễn tả thành lời, xoáy sâu tận cùng trái tim. Ông Cường, ba của nhỏ thực ra cũng chỉ muốn nhỏ kết hôn với Nhật Duy nhằm mục đích để tập đoàn Phan thị của ông ngày càng thêm phát triển mạnh mẽ khi có chỗ dựa là một chàng rể xuất sắc, tài năng, thế lực hùng hậu như Nhật Duy đứng đằng sau nâng đỡ thì sau này sẽ không lo lắng chuyện bị các đối thủ mạnh khác ức hiếp.
Là người làm kinh doanh bao năm, một cơ hội tốt hiếm thấy ngàn năm có một như thế để thu được lợi ích rất có triển vọng và lâu dài như ông Cường sao lại dễ dang bỏ lỡ chứ?
Hơn nữa sau này khi Hoạ Mi thừa kế cũng sẽ có chỗ dựa vững vàng không lo bị những con người xấu