
hiện thực thôi. Để không phải nhìn thấy anh hạnh phúc bên một người con gái khác mà không phải là em, chỉ còn cách trốn chạy thôi anh ạ. Em hèn lắm đúng không anh, có lẽ em sẽ chỉ mãi sống trong những hoang tưởng mà không có anh…… Xin lỗi anh….. nhưng em đã quá mệt mỏi rồi……
CHAP 3 (CHƯƠNG IX => XII) (6)
Kết thúc những dòng nhật kí, một giọt nước mắt rơi ra từ khóe mắt nó tạo thành một vết loang lổ trên trang nhật kí……. Nó với tay kéo ngăn tủ…… Một viên thuốc ngủ rơi ra……. Và có lẽ chỉ khi tìm đến cái chết….. nó mới được thanh thản……
CHAP 4 (CHƯƠNG XIII => XIV)
Chương XIII:
Cánh cửa phòng nó bỗng bật mở. Hắn chạy đến bế nó chạy đến bệnh viện. Giờ này taxi cũng không còn, hắn vội vã tìm trạm cấp cứu gần nhất.
– Đừng ngủ An Anh, anh xin em, đừng nhắm mắt, đợi anh một chút nữa thôi, chỉ một chút nữa thôi.
Hắn bế nó chạy đến trạm cấp cứu.
Hắn đứng ngoài, trong lòng nóng như có lửa đốt. Hắn đi đi lại lại không yên, thực sự bây giờ hắn đang rất lo lắng. Bỗng điện thoại hắn đổ chuông. Là Mike gọi. Dương là chị họ hắn nên hắn cũng thân với Mike, tiếp xúc nhiều với Mike hắn thấy Mike cũng yêu Dương. Hắn cũng biết mục đích Mike sang đây là để bảo vệ nó theo “mệnh lệnh” của Dương. Hắn vội bắt máy.
– Không ổn rồi, anh qua chỗ An Anh, thấy trên bàn nó có quyển nhật kí. Đoạn cuối nó viết sẽ tự tử, anh thấy lọ thuốc ngủ rơi ra từ ngăn kéo nhưng không thấy nó đâu cả.
– Em vừa đưa cô ấy đến bệnh viện, anh đến đây đi, ở đây là……
– Ok anh đến ngay.
Vì bệnh viện này gần khách sạn nó ở nên chỉ 5 phút sau đã thấy có sự có mặt của Mike.
– Sao rồi?
– Đang ở trong đó – hắn nói, hất mặt về phía phòng cấp cứu.
Mike ngồi phịch xuống chiếc ghế bên cạnh ngửa người ra đằng sau thở dốc.
– Mong là con bé sẽ không làm sao.
Dừng lại một lúc, Mike như nhớ ra điều gì đó, liền nói:
– Anh có cầm theo quyển nhật kí của nó. Trong nhật kí nó toàn viết về em – nói rồi Mike đưa quyển nhật kí của nó cho hắn.
Hắn đưa tay ra đón lấy quyển nhật kí từ tay Mike. Mike có thể cảm nhận rõ rằng tay hắn còn run run.
Đúng lúc hắn cầm quyển nhật kí định mở ra thì phòng cấp cứu bỗng bật mở. Hắn chạy đến bên chiếc giường đặt nó, hỏi:
– Cô ấy có sao không? (tất nhiên đoạn này nói bằng Tiếng Anh nhá, vì Hà ngu Tiếng Anh nên dịch luôn sang Tiếng Việt cho nó nhanh ^^).
– Vì đưa đến quá muộn nên….. – bác sĩ lắc đầu.
Hắn quay ra, mặt nó được bao phủ bằng một lớp khăn trắng. Chân hắn quỵ xuống, hắn không còn đứng vững được nữa. Quyển nhật kí lặng lẽ rơi xuống, cũng như chủ nhân của nó đã chết.
Nó được một cô ý tá đưa đến đặt trước cửa nhà xác. Vì có việc phải chạy đi nên chưa kịp đưa nó vào nhà xác, chỉ đặt ở ngoài cửa phòng, tí nữa sẽ có người đưa nó vào.
++++++
Trở về khách sạn của nó, hắn thu dọn đồ đạc của nó lại. Căn phòng này tràn ngập mùi hương nó, khiến nỗi nhớ trong hắn càng thêm dâng cao. Hắn lật từng trang nhật kí, nó bắt đầu viết nhật kí vào cái ngày gặp lại Mạnh. Nhưng việc nhắc đến Mạnh là không nhiều….. mà chủ yếu là cuộc chạm trán giữa nó và hắn =.=”. Hắn lật trang tiếp theo, nó viết về cái hôm say rượu. Dương như, chỉ có quyển nhật kí này mới biết hết mọi suy nghĩ của nó. Bất giác, hắn cảm thấy ghen tị với quyển nhật kí. Hắn ngẩng lên quan sát căn phòng. Mọi ngóc ngách của căn phòng này hắn đều nhìn thấy bóng dáng của nó….
…..Có lẽ ông trời đã sai lầm khi đặt em bên cạnh anh……
…..Có lẽ cả hai chúng ta đều nên chấm dứt ở đây…..
…..Vì có lẽ….. hai chúng ta đã sai lầm khi chọn nhau….
…..Vì có lẽ….. hai chúng ta đã quá mệt mỏi…..
Chương XIV:
——– 2 năm sau ———
– Này, mày định cưới con nhỏ Linh gì gì đó thật hả? – Dương hỏi trong khi đang rót rượu mời khách.
– Ô hay, đến giờ này mà chị vẫn còn hỏi chuyện đấy à. Hôm nay là ngày cưới của em, chị phải vui lên chứ – hắn nói đưa tay kéo miệng Dương lên.
CHAP 4 (CHƯƠNG XIII => XIV) (2)
Dương khó chịu đập vào tay hắn.
– Chị đấy, mau mau mà có em bé đi, còn có cháu cho em bế nữa chứ – hắn nháy mắt với Dương.
– Không phải nhắc đểu chị – Dương quay qua lè lưỡi với hắn.
Khách đã đến đông đủ, hắn và Linh cùng khoác tay nhau bước vào lễ đường. Chợt trong giây phút này, hắn bỗng nhớ đến nó.
……Giờ này ở trên thiên đường em có nhìn thấy anh không…..
……Anh sẽ sống hạnh phúc….. hãy tha lỗi cho anh….. vì đã quá ích kỉ…. vì đã giữ hạnh phúc cho riêng mình…..
……Anh ích kỉ….. vì vậy hãy quên anh đi….. và tìm một hạnh phúc mới trên đó nhé…..
– Nếu không ai phản đối thì lễ cưới xin được bắt đầu – chủ hôn dõng dạc nói.
(Kính gửi: Boys Over Flowers cho ta xin phép fake một chút nhé ^^, ta xin phép hẳn hoi rồi nhá, ko được ném đá ta đâu á ^^).
Ở phía cuối căn phòng, đang có một bóng hình cô gái. Là nó, nó đã trở về.
– Tôi xin hỏi lại lần nữa. Nếu không ai phản đối, hôn lễ xin chính thức bắt đầu.
Một lúc lâu sau, không thấy ai lên tiếng phản đối. Chủ hôn mới bắt đầu.
– Vậy tôi xin chính thức bắt đầu.
– KHOAN ĐÃ – tiếng nói này phát ra từ người con gái đứng trước mặt chủ hôn, Linh – Tôi…. phản đối.
Mọi người đều ngỡ ngàng trước lời nói của Linh. Hắn cũng quay sang nhì