
ay qua, anh dịu dàng cầm lấy tay cô ủ trong bàn tay ấm của mình.
– Nói sao cũng được nhưng mỗi lần nghĩ đến anh rất áy náy, anh là một tên đàn ông tồi phải không Quyên?
Tố Quyên bước gần đến anh. Cô ngã vào Phong như một điểm tựa:
– Phong! Mình sẽ là bạn tốt. Anh đồng ý không?
Phong vuốt tóc cô:
– Khờ à! Phải biết giữ lấy hạnh phúc nhé! Lần này phải biết bỏ việc bớt đó.
Cô cười trên vai anh:
– Biết rồi. Em đang tiếc vì nhường anh cho người khác đó.
– Tố Quyên! Đến bây giờ anh vẫn chưa quên sáu năm mình ở ý. hãy tin rằng ở một góc nào đó trong tim, anh vẫn luôn cầu nguyện cho em.
– Vâng, em biết.
Xoảng.
Cả Phong và Tố Quyên giật mình hướng về nơi có tiếng động.
– Triệu Thương.
Triệu Thương sơ ý làm rớt chậu hoa trên lan can. Cô xua tay bối rối:
– Xin lỗi! Tôi… tôi không cố ý.
Phong hoảng hốt chạy đến bên cô:
– Triệu Thương! Không phải như em nghĩ đâu.
– Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?
Tố Quyên bước đến:
– Phong! Triệu Thương là cô gái anh nói sao?
Phong im lặng nhìn Triệu Thương đau đớn. Nhìn vào đôi mắt đầy nước của Triệu Thương anh biết mình khó mà được cô thứ tha.
Anh lặng người:
– Triệu Thương! Anh biết khó để em tha thứ nhưng anh không làm gì có lỗi với em.
– Tôi biết.
Triệu Thương lạnh lùng nhìn Phong, cô cũng lặng lẽ nhìn Tố Quyên.
– Chúc hai người vui vẻ.
– Triệu Thương! Mở cửa ra cho anh. Em không được làm điều dại dột. Anh không tha thứ cho em đâu.
Phong đấm vào cửa phòng Triệu Thương liên tục:
– Có nghe anh nói không?
Quang mệt mỏi vứt áo vest lên salon. Anh ngó lên lầu:
– Đập một hồi sập nhà tao bây giờ. Nó không làm gì dại đâu mà sợ.
Phong lững thững đi xuống. Mới có một đêm mà anh tưởng mình già đi hàng chũc tuổi.
– Ra đây.
Quang mở tủ lạnh lấy mấy lon bia đem ra sân. Anh khui một lon bia đưa Phong:
– Uống đi.
Phong cầm lon bia lạnh ngắt mà cũng không biết mình cầm gì. Thà Triệu Thương mở cửa. xỉ vả anh thẩm chí nói lời chia tay còn thấy đễ chịu hơn.
Quang ngó lên lầu, phòng Triệu Thương không hề mở cáng cửa sổ nào.
– Suốt đêm qua con bé chắc khóc nhiều lắm.
Phong gục mặt vào tay!
– Quang! Giúp tao giải thích với Triệu Thương đi.
Quang không trả lời. Anh rít thuốc hết điếu này đến điếu khác.
Phong ngẩng lên:
– Im lặng là sao? Hay mày cũng không tin tao.
Quang búng tàn thuốc. chưa bao giờ anh nghjĩ mình phải uống bia lúc sáng tinh mơ thế này. Đời có nhiều bất ngờ.
– Suốt đêm qua tao ở bên Tố Quyên. Nghe cô ấy kể mọi chuyện rồi.
– Vậy thì giúp tao đi. Hay mày không tin lời cô ấy.
– Vấn đề không phải tao tin hay không. Mấu chốt là ở Triệu Thương. Này đứng cả đêm trước cửa phòng nó còn không động lòng.
– Cô ấy rất nghe lời mày.
Điện thoại Quang reo. Anh lấy máy ra nghe. Một lát anh nhìn Phong:
– Nếu tao đoán không lầm con bé sắp xuống đấy.
Phong nheo mày. Anh lơ ngơ nghĩ ra chuyện gì đó.
– Ai gọi?
– Thằng Huy – Trợ lý của tao.
Mắt Quang nhìn Phong xót xa, anh an ủi bạn:
– Phong! Hãy dùng tình cảm chân thật của mày đi. Tao tin Triệu Thương sẽ hiểu.
Quang vửa nói dứt lời thì chiếc Toyota dừng lại ngoài cổng. Phong nheo mày không dám tin dự đoán của mình.
Triệu Thương xách một vali nhỏ bước xuống bậc tam cấp. Phong hấp tấp đứng dậy nhưng Quang đã cản:
– Để tao.
Anh đến bên Triệu Thương. Cô đeo cặp kính đen nên biết cả đêm qua cô đã khóc thế nào.
– Em gái! Nghe anh nói được không? Môi quyết định đưa ra vào lúc này đều là sai lầm.
– Anh hai! Đừng khuyên em.
– Anh không khuyên em. Anh chỉ muốn nói với em một chuyện. Phong nó rật thật lòng. Những gì chúng ta thấy không có nghĩa là sự thật.
Anh ôm cô vào lòng đầy thương yêu:
– Trốn chạy không phải là cách tốt.
Quang nhìn về phía Phong:
– Phong có chuyện muốn nói với em.
Phong nhào tới cầm tay Triệu Thương, giọng anh van nài:
– Anh xin lỗi. Anh tệ quá phải không em? Hãy tha thứ đi? Triệu Thương, đừng đi mà em.
Huy bước vào, anh bối rối nhìn Quang:
– Thưa sếp! Tôi…
– Được rồi! Cậu đợi tôi.
Quang đến bên cạnh Triệu Thương:
– Anh cản nhưng em cần suy nghĩ kỹ. Phong nó…
– Anh cầm giút tôi.
Triệu Thương gỡ treo cho huy túi xách, cô gỡ mắt kính nhìn Phong vô hồn:
– Tôi cần thời gian. Hãy cho tôi thời gian.
Cô nhìn Quang:
– Hãy nói với ba mẹ là em đi du lịch.
Chào anh.
Chương 18
Một năm sau.
Triệu Thương bước vào nhà thờ như con gió nhẹ. Hôm nay là ngày cưới của anh hai cô.
– Xứng đôi quá!
– Cô dâu xinh quá.
Triệu Thương mỉm cười, ngồi vào góc trong của dãy bàn dành cho khách mời.
Buổi lễ diễn ra long trọng trong không khí thân mật. Nhìn Quang đeo nhẫn cho Tố Quyên mà cô buồn cười. Thì ra có lúc anh hai cô cũng lúng túng. Đến lượt Tố Quyên đoe nhẫn cho anh. Cô đã quen đứng trước ống kính nhà báo vậy mà còn lóng ngóng. Thật ngộ.
Triệu Thương hơi nghiêng đầu ngắm chiếc áo cưới trắng xoá của Tố Quyên. Cô chỉ nhắm chừng không ngờ nó lại vừa vặn đến thế. Trông Tố Quyên như nàng công chúa.
Có một người vừa vào. Triệu Thương ngạc nhiên nhìn qua. A cô đi trễ mà có người còn đi trễ hơn.
Đôi mắt Triệu Thương sáng lên khi nhìn dáng người cao to mặc bộ comple trắng ngồi trong góc như c