
yên thế cho nước mắt trào ra, không nức nở, không tức tưởi. Nước mắt chảy dài xuống bờ má, ướt đẫm, Linh vẫn cúi gằm mặt xuống nhìn những ngọn cỏ dưới chân.
Hoàng Anh nhìn Linh trong chốc lát, xót xa… Anh tiến lên, lại khựng lại, rồi không kìm được, anh vòng tay ôm cô vào lòng.
– Nín đi nào, Linh Strong cơ mà. Phải mạnh mẽ lên.
Linh vẫn không thôi khóc. Những giọt nước mắt nóng ran len qua lớp áo, thấm vào da thịt Hoàng Anh, thật mềm. Lần đầu tiên được ôm cô thật gần, lần đầu tiên được biết đến hương tóc cô, lòng anh không khỏi chộn rộn bởi những cảm xúc thật khó tả.
– Em rất ít khóc trước mặt người khác… không hiểu sao ban nãy lại thế nữa.
– Khóc trên vai một người chắc đỡ tủi thân hơn chứ. Đã bảo khi nào muồn khóc thì gọi anh mà. Rồi khi nào muốn khóc anh sẽ lại gọi em. OK?
– Biết rồi. Hoàng Anh đờ iên. Hehe.
10 giờ đêm. Linh rời tay khỏi vòng eo anh, lúi húi trèo xuống chiếc xe cao kều rất ngầu của anh. Ánh đèn nhập nhòe, những tia sáng hắt xuống cùng nụ cười tươi rói:
– Cảm ơn anh vì một ngày rất đặc biệt! Em thật sự rất vui.
– Cảm ơn em vì một ngày cũng rất đặc biệt! Anh cũng thật sự rất vui. Anh về nhé!
– Vâng, chào anh! Chúc anh ngủ ngon!
Hoàng Anh tháo mũ bảo hiểm cho Linh, cất vào xe rồi nổ máy:
– Ngủ ngon nhé Linh Strong!
– Anh đi cẩn thận nhá!
Linh nói với theo. Hoàng Anh giơ tay vẫy ngược lại… Chiếc xe nhanh chóng mất hút nơi ngã rẽ trả lại sự yên bình cho đoạn đường vắng vẻ. Linh thu chân, dợm bước về phía con ngõ nhỏ.
Chương 6 – Những nụ hôn ngọt ngào
– Đứng lại!
Giọng con gái, đanh và sắc. Cô ta đi một mình. Chiếc Vespa dựng nghiêng nghiêng nơi lề đường.
– Chào cô, cô có vẻ sợ tôi hả?
– Ơ, chị Nguyệt. Em xin lỗi. Sáng nay em quên mất.
– Quên? Hay trốn? Điện thoại của cô để cho chó cắn rồi à?
Nguyệt nói nhanh, gằn giọng. Linh không sợ, cô chẳng có lí do gì để sợ cả.
– Em đi chơi với bạn. Không để ý đến điện thoại.
– Tại sao lại đi “hớt” với Hoàng Vũ? Cô cao tay lắm.
Nguyệt càng ngày càng sấn lại gần trước mặt. Linh toan lùi lại nhưng nhận ra bàn tay mình đã bị kéo lại, nắm trọn trong tay Nguyệt. Cô mở to mắt nhìn Nguyệt.
– Em không cố ý nói điều gì cả.
– Không cố ý nhưng là cố tình. Đúng không? Cô định phá tôi hả?
– Không, em chỉ lỡ miệng nói chúng ta có hẹn thôi! Em không cố ý làm gì cả.
– Im. Ngay từ đầu đã biết cô không phải hạng vừa. Đừng giả vờ nai tơ trước mặt tôi.
– Xin chị ăn nói cho lịch sự. Tôi chẳng việc gì phải giả vờ trước ai cả.
Nguyệt trừng mắt nhìn Linh…. 5 phút. 10 phút. Có tiếng còi xe ô tô liên tục. Vũ dừng xe lại bên đường. Xuống xe, đứng tựa vào cửa xe. Vỗ tay. Lại vỗ tay.
– Nếu không phải tình cờ, đã không được xem con gái của ngài chủ tịch và bồ nhí của ông ta choảng nhau rồi. Nếu ở Mỹ đã có tin hay để đưa lên mặt báo rồi, Nguyệt nhỉ? Gọi là gì nhỉ: Trận choảng nhau của các quý cô Hoàng Gia à? Nghe cũng hot ấy nhỉ?
Nguyệt không quay lại, cô bóp chặt thêm tay Linh, gương mặt Linh nhăn nhó. Còn Nguyệt ánh mắt lộ rõ vẻ tức giận. Cô ta nói nhỏ vừa đủ để Linh nghe:
– Đây là cảnh cáo đầu tiên cho cô. Đừng để tôi phải gặp cô quá nhiều. Liệu cái miệng quý hóa của cô đấy!
Nói rồi Nguyệt đi ra xe và phóng đi. Hoàn toàn không nhìn về phía Vũ. Chỉ có anh nói với theo:
– Chào bà chủ Hoàng Gia tương lai!
Anh cười, những tiếng cười khô khốc, không cảm xúc hay cảm xúc nếu có thì cũng chỉ trơ trốc còn lại là nỗi đau cố nén.
– Cô đi đâu cả ngày hôm nay đó, điện thoại tắt máy cả ngày và lon ton về với một thằng đàn ông? Chà, anh ta cũng được lắm đó.
Vũ bước gần lại phía Linh, dừng lại khi chỉ cách vài bước.
– Anh thôi đi, tôi đi đâu cũng cần khai báo với anh sao? Hoàng Gia toàn những người rảnh rỗi đi theo dõi người khác cả ngày vậy à?
– Người khác, cô giờ lại chẳng là người quan trọng nhất, đáng sợ nhất Hoàng Gia đấy chứ?
– Xin lỗi, tôi không có thời gian để đôi co với các anh đâu. Chào anh!
Linh toan bước đi.
– Hắn ta là ai? Cô đi đâu về? Hắn làm gì cô? Là gì với cô?
– Anh tra hỏi tôi à? Quan tâm tới tôi và anh ấy làm gì?
– Trả lời đi.
Vũ đã lại kéo tay Linh. Bước chân hơi hẫng, Linh ngã chúi về phía trước. Họ đứng gần nhau… rất gần. Cô ngước mắt, nhìn Vũ, thách thức:
– Buông ra.
Môi Linh mấp máy, định nói thêm gì đó nhưng nhanh chóng im lặng, chỉ còn vài ba tiếng lầm bầm trong miệng. Ánh mắt Vũ dừng lại nơi đáy mắt Linh hồi lâu… tê cứng. Trong ánh mắt ấy, có khát khao, có yêu thương và có cả kìm nén. Còn Linh, cô bất ngờ hay đúng hơn là nghĩ ngợi, lần đầu tiên được nhìn anh thật gần. Linh cố tìm những nét khác biệt trên gương mặt anh, gương mặt Dương, tình yêu của cô.
Bất chợt ánh đèn đường vụt tắt, Linh giật mình. Cô lùi lại, định đẩy tay anh ra… Nhưng… Nhưng… Vũ giật mạnh tay Linh. Trong khoảnh khắc đôi môi anh nóng ran đặt lên môi cô… Mê muội, mù quáng đến mộng mị… Nụ hôn cuồng nhiệt, rát tận lưỡi… Những tế bào trong anh cuộn lên, trái tim liên hồi gõ nhịp, cao vút… Những cung bậc xúc cảm mãnh liệt chưa từng trải. Tất cả tan đi nơi đầu lưỡi, nghe ngọt lịm… Đôi tay mạnh mẽ của anh ghì chặt lấy cô. Linh hoàn toàn mất kiểm soát sau ít ph