
thấy ông có dáng vẻ khổ sở như thế, trong đáy mắt hắn có tia cảm xúc thoáng qua rồi vụt đi rất nhanh nên chẳng thể đoán được đó là gì!
– Tôi đã gặp mẹ, bà nói chuyện với tôi rất lâu! Bà kêu tôi trở về!
Dù là mắt hắn ko nhìn vào ông nhưng ông biết rằng hắn đang nói với mình, ông bị hắn dẫn dắt từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên hắn nhắc về mẹ trước mặt ông bằng thái độ điềm tĩnh như thế, lúc trước hắn ko bao giờ đề cập với ông về bà từ sao khi bà qua đời, nếu có nhắc thì luôn trong những trận cãi vã, hắn luôn đề cập bằng thái độ giận dữ và đay nghiến.
Với người ba đã gây ra biết bao chuyện này, hắn vẫn mãi ko thể căm hận ông được! Dòng máu trong người hắn cùng với dòng máu trong người ông. Huống hề ông cũng đã cố gắng bù đắp cho hắn khi nhận ra bản thân sai trái? Hắn ko phủ nhận rằng ông luôn dành cho hắn những thứ tốt nhất, nhưng vì sự chán ghét đã biến những điều đó trở nên vô cùng chướng mắt đối với hắn, hắn trước đó luôn cho rằng những thứ ông làm chỉ là để giữ chân hắn lại, kế nhiệm vị trí thừa kế, có thể điều đó ko sai nhưng nó còn xuất phát từ thứ tình cảm chân thật và sự hối hận muộn màng đối với đứa trẻ đã chịu nhiều tổn thương từ hắn. Hắn đã hiểu, hóa ra ông thực sự xem hắn là con chứ ko phải “cấp dưới” , ông luôn dành những thứ tốt nhất cho hắn vì sợ hắn thua kém bạn bè, ông vẫn luôn quan tâm hắn đấy thôi, ông thường hỏi thăm bà quản gia về hắn,chỉ là mọi thứ đều âm thầm, lặng lẽ…Có lẽ hắn giống ba mình ở điểm đó! Khi thấy ông túc trực bên giường mình với vẻ hốc hác tiều tụy cùng đôi mắt thâm quầng và ria mép chưa cạo…cõi lòng hắn cảm thấy ấm áp…sự ấm áp của gia đình…
Lúc này hắn mới có cơ hội nhìn kỹ nó, thấy cánh tay bị thương kia hắn khẽ thở dài, chợt cảm thấy đau lòng, dù là ko nói gì nhưng hắn đã siết lấy bàn tay nó.
Có những điều ko cần nói chỉ cần im lặng và cảm nhận!
Ơn trời là người con gái của hắn vẫn ngồi đây dù là bị thương chút ít!
– Cảm ơn!
Lời cảm ơn nhỏ phát ra từ miệng hắn nghe có vẻ gượng gạo, cả bọn trố mắt ra nhìn, họ cứ ngỡ mình nghe nhầm nhưng chất giọng của hắn thì ko thể lẫn với ai được. Bầu ko khí vui vẻ nhưng có chút bất ổn, ‘bọn tiểu quỷ’ cũng ko nói nhiều, hẳn là vì vui quá nên ko biết nói gì? Nhín hắn như thế bất giác có chút ko quen, lúc nào hình tượng của Jun trong mắt cả bọn luôn là 1 kẻ ngông cuồng, tự cao tự đại, chưa bao giờ hắn nói ra những từ tựa hồ như rất đơn giản kia, đây là lần đầu tiên hắn nói và có thái độ bẽn lẽn như vậy. Ken phá vỡ sự kì lạ đó bằng nụ cười rộng toác đến mang tai:
– Chào mừng trở về!
Thật kinh ngạc là chỉ với bốn chữ đơn giản đó mà đã phá tan được sự kì lạ kia, cả bọn như được bật công tắc
– Mai sáng anh mới được coi đấy! Coi chung với bọn nó cũng được! Vui lắm!
Trong khi đó, bọn họ lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ nhìn Pj, có gì khiến nhỏ khẩn trương thế nhỉ?
– Anh Jun- Mon nhe rang cười, khoác tay Nan lại gần- Ngày mai chiều em bay rồi! -Nhìn thái độ con bé vui tươi thế hẳn là đã cùng Nan nghĩ thông suốt.
– Em cũng đi nữa!- Nan cười- Dạo thời gian này em ko có cơ hội để nói với mọi người, em giảnh được học phần ra nước ngoài, tuy là ko cùng cô ấy một chỗ nhưng từ chỗ em di chuyển qua cùng lắm chỉ là mất nửa ngày thôi! – Lâu lắm rồi mới thấy cậu nhóc cười tươi như vậy, bị Mon ảnh hưởng ngày càng giống với đứa con nít.
Tim Pj đánh thịch một cái, nhỏ cũng đi, vậy là…Nhỏ nhìn đồng hồ trong phòng, gần sang rồi, nhỏ bay chuyến 9h00…
– Guitar?- ngẫm đi ngẫm lại đây vẫn là khoảng Nan ‘mạnh’ nhất, so với môn khác thì xác suất đối với bộ môn này là cao nhất, chỉ có những thứ mà Nan thực sự đam mê mới khiến cậu nhóc đấu tranh đoạt lấy như thế, học phần đó vốn là thứ ko dễ gì đạt được.
– Anh yên tâm! Em sẽ ko quên nghĩa vụ, bến đó tổ chức mình có hoạt động mà!
Hắn gật đầu hài lòng, xem ra ai cũng bắt đầu giương rộng đôi cánh ra rồi!
– Có thể nào cho em ôm một cái ko?- Mon ngượng ngùng nhìn hắn, thật xấu hổ nhưng đây là điều con bé muốn thực hiện lâu rồi, vốn ko có ý định nói nhưng hắn giờ phút này gần gũi như thế.
Khóe môi hắn cong lên dù là ko nhiều, trong mắt ko có ý gì là sẽ cự tuyệt, hắn nhướng mày nhìn Nan với nó nhưng hai người họ nhún vai ý bảo tùy thuộc vào hắn, hắn ra hiệu ọi người giúp mình ngồi dậy, cơ thể vì nằm lâu có chút yếu, ngồi dậy quả thật rất thoải mái, họ kê chiếc gối sau lung để hắn tựa vào:
– Lại đây!- Hắn ngoắc tay.
Mon cuối xuống ôm hắn, một cái ôm xóa đi mọi khoảng cách, hắn ko đáng sợ như con bé nghĩ. Vòng tay mạnh mẽ rắn chắc như thế thì Mon đã an tâm giao Zu cho hắn rồi! Jun vỗ nhẹ vào đầu con bé, miệng thoáng ý cười, nếu nói hắn ko xem Mon như 1 đứa em gái thực sự là nói dối !
– Em nữa được ko?- Pj cười tít mắt.
Mọi người ko hẹn mà đồng thanh thốt lên chữ ‘hả?’ một cách đầy bất ngờ, Mon sắp đi du học nên có ước muốn kia là phải, còn nhỏ thì như thế vì lý do gì ?!? Nó chợt nhớ ra vài thứ, trong lòng đột nhiên phát sinh cảm giác bất an, vì tếh mắt cũng đanh lại trong vài giây, dù là hành động đó chỉ kéo dài ko lâu nhưng cũng đủ để hắn thu vào tầm mắt, hắn nghĩ nó c